Xuyên Thư Tổng Tài Biến Thành Thụ

Chương 26: Quá khứ của An Thiên Húc




Cố Diệp vỗ vỗ lưng An Thiên Húc để người tách ra, bất đắc dĩ nắm lấy tay cậu dắt đi trên quãng đường còn lại của cây cầu Kính kia! Cảm giác trả được thù thật sảng khoái, Cố Diệp không hề áy láy tiếp tục cười haha. An Thiên Húc mặt tối đen, giận quá hoá thẹn cáu kỉnh:

- Anh đừng cười nữa! Không phải em sợ!

Cố Diệp ý vị sâu xa đánh giá An Thiên Húc, đúng là vịt chết còn cứng mỏ mà.

- Không sợ thật sao?

Không cần nghĩ An Thiên Húc cũng theo bản năng phản xạ lại ngay:

- Thật! Anh đừng phỏng đoán lung tung, nãy do em say nắng thôi, có gì đâu phải sợ!

“Ha hả, gan lớn như vậy có dám để anh đây chơi với cậu.” Nghĩ là làm, Cố Diệp kéo tay An Thiên Húc chạy theo lối ngược lại hướng khu vui chơi.

Tới nơi, An Thiên Húc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn chằm chằm chiếc tàu siêu tốc lượn lờ xoáy lốc giữa không trung, Cố Diệp đây là muốn đào hố cậu thật à! Nhìn bề ngoài cậu vẫn tươi cười nhưng bàn tay đút trong túi lại đang run rẩy bán đứng chủ nhân “chết tiệt, thật mất mặt.”
Ánh mắt Cố Diệp sáng rực nhìn từng biến đổi nhỏ trong đôi mắt đen láy của An Thiên Húc, anh hơi kéo khẩu trang xuống đánh khẩu hình:

- Em sợ?

- Không... em đâu có. Anh đừng có chọc em!

Cố Diệp rất có lương tâm dừng lại đúng lúc, anh xoay người vẫy vẫy An Thiên Húc:

- Ừm! Không chọc nữa! Đi thôi nào! Anh dẫn em đi ăn chút gì đã nhé!

Trước khi Cố Diệp rời đi, An Thiên Húc vội kéo tay anh lại ngập ngừng:

- Em thật sự không sợ… nếu… nếu anh muốn chơi để em bồi anh!

Cố Diệp hết sức ngạc nhiên trước hành động này của An Thiên Húc “tên nhóc này có biết đang nói gì không thế? Chẳng biết ơn anh thì chớ lại cứ muốn ép anh làm ác ma cơ.”

An Thiên Húc bất chấp hậu quả, dù sao mới nãy cậu có thể đi hết cây cầu Kính kia rồi. Sự sợ hãi đã bị sỹ diện đàn ông đánh bay, cứ thế An Thiên Húc lại là người chủ động kéo Cố Diệp đi qua lấy vé vào.
Tiến tới khoang ngồi, trái tim An Thiên Húc thấp thỏm không yên nắm tay Cố Diệp:

- Nếu anh sợ thì chúng ta có thể đổi trò khác.

“Ha hả” Cố Diệp không vạch trần An Thiên Húc, rõ ràng bàn tay cậu đang run, anh cố nhịn cười. Nhân viên công tác sắp xếp cho hai người cùng vị trí, sau khi kiểm tra dây đai an toàn, động cơ dần dần chuyển động.

- Aaaaa… aaaaa…

- Aaaaa… aaaaa…

Cánh tay An Thiên Húc ghì chặt vai Cố Diệp, lúc này chiếc tàu bắt đầu tăng tốc đi lên rồi lao nhanh xuống dốc, An Thiên Húc cực kì hối hận, cậu đã coi nhẹ trò chơi mạo hiểm này rồi.

Cảm giác như rất gần với tử thần, tàu bẻ lái xoáy vòng lốc như muốn hất văng người ra xa. Cố Diệp cực kì hưởng thụ cảm giác của tuổi trẻ mà đã lâu rồi anh không có thử lại. Anh hét lớn phấn khích khác hẳn với ai kia đang hét toáng kinh hoàng.
Càng về sau, tình thần An Thiên Húc càng bất ổn, có dấu hiệu bị hỗn loạn cảm xúc không còn phân biệt được đây chỉ là một trò chơi. Bỗng nhiên bờ vai đau nhói, Cố Diệp phát hiện ra An Thiên Húc đang gục mặt xuống cạnh vai anh thiết chặt tay, lông mi run rẩy, trán đẫm mồ hôi, nước mắt lăn xuống lấp sau khẩu trang che mặt, miệng khẽ khàng nói mớ, vì kề sát bên tai nên dù âm thanh rất nhỏ Cố Diệp vẫn nghe rõ “đừng tới đây… tại sao lại đối xử với tôi như vậy… không phải… không phải tôi… cút đi!”

Cố Diệp quay qua lay lay bả vai An Thiên Húc cho cậu tỉnh táo lại mà không có hiệu quả, anh lo lắng đặt hai lòng bàn tay áp má An Thiên Húc ép cậu ngẩng mặt nhìn anh:

- Thiên Húc… Thiên Húc, em sao vậy? Nhìn anh… Em còn ổn không?

Gió lốc do con tàu mang lại khiến Cố Diệp phải hét lớn vẫn không thức tỉnh được cảm xúc rối loạn của An Thiên Húc. Cố Diệp đưa tay bấm nút báo động khẩn cấp trên khoang ghế ngồi yêu cầu nhân viên bên dưới điều khiển dừng lại khẩn cấp. Chờ đợi tàu đi hết quãng đường bắt buộc mới từ từ giảm tốc độ, Cố Diệp cuống quýt bỏ khẩu trang gọi An Thiên Húc:
- Thiên Húc… nhìn anh… anh là Cố Diệp, em làm sao vậy?

An Thiên Húc ngẩng đầu nhưng người vẫn run rẩy lợi hại, đôi mắt đã rất đỏ chằng chịt tơ máu nhưng cũng không phản ứng lại Cố Diệp. Nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, Cố Diệp đỡ An Thiên Húc ra ngoài đưa tới gốc cây bên kia ngồi nghỉ một lát. Anh tính chạy đi mua chai nước cho Thiên Húc mà mới đứng lên, cổ tay đã bị kéo lại, giọng nói nghẹn ngào bất an:

- Đừng đi, xin anh đừng đi.

- Anh qua mua chai nước cho em, anh sẽ quay về ngay.

An Thiên Húc vẫn quyết không buông:

- Ở lại với em, xin anh!

Cố Diệp không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với An Thiên Húc, hình như cậu ấy đơn thuần không phải sợ độ cao mà là khi ở độ cao đã gợi lên ký ức đau khổ nào đó khiến cậu ta suy sụp đến như vậy. Cố Diệp thở dài trở lại chỗ ngồi.
- Được rồi, anh sẽ không đi, em ổn chưa?

An Thiên Húc không trả lời anh, cũng không muốn nói gì thêm. Xem ra, hôm nay khó có thể trở về nhà rồi! Cố Diệp dẫn An Thiên Húc tới khách sạn trong khu resort để đặt phòng, lúc báo lễ tân đặt hai phòng đơn thì phía sau lưng, An Thiên Húc kéo kéo góc áo anh:

- Đêm nay em có thể ở cùng anh không? Em… m…

An Thiên Húc đặt vấn đề rất rụt rè, thấp thỏm, không có phong thái giống như thường ngày. Cố Diệp hơi áy láy vì anh mà An Thiên Húc đã bị ảnh hưởng tâm lý, lúc trước cậu đã hứa an phận nên anh cũng dễ dàng chấp nhận yêu cầu của cậu. Cố Diệp nói lại với lễ tân:

- Đổi giúp tôi một phòng lớn 2 giường!

Sau khi check in phòng xong, An Thiên Húc vẫn hơi thẫn thờ, Cố Diệp đành đi qua tháo mũ và khẩu trang giúp cậu rồi giục:
- Em đi tắm đi, ngâm chút nước nóng cho thoải mái rồi anh dẫn em đi ăn, giờ đã gần tối, chúng ta đã bỏ qua bữa trưa rồi đó, anh đã hứa chăm sóc em ba ngày này thật tốt, không thể để em bị đói được!

Cố Diệp chỉ muốn dời đề tài cho An Thiên Húc giảm bớt căng thẳng nhưng ai biết lại khiến cậu không cam lòng hơn hỏi lại:

- Anh chăm sóc em chỉ vì lời hứa mang tính điều kiện đó thôi ư?

- Không phải, đừng nghĩ lung tung, anh coi em như em trai mà đối đãi, em không vui sao?

An Thiên Húc không nói tiếp, lấy quần áo bước vào nhà tắm, đóng lại cửa rồi dựa lưng ngửa mặt lên, ánh mắt như lang sói khinh miệt “ha! Em trai sao? Ai thèm làm em trai của anh chứ?”

Tắm xong, lúc chuẩn bị mặc đồ, An Thiên Húc bỗng nảy ra một ý nghĩ xấu xa, lấy nước hất lên bộ đồ khô dùng để thay vào rồi gọi vọng ra:
- Anh ơi, quần áo em mang vào bị ướt rồi, anh cầm bộ khác giúp em được không?

Cố Diệp đơ người thầm oán “làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu ta lại vẫn giữ tâm tư không thuần khiết bẫy mình, còn lâu mới tin.”

- Anh không mang vào giúp em được đâu, em tự ra lấy đi!

Bên trong, An Thiên Húc khẽ cười rộ lên “cũng thông minh phết nhỉ? Nhưng đây mới là đáp án cậu muốn này.” Cửa phòng tắm được mở ra, Cố Diệp xoay lưng lại vô tình lướt qua thì như bị điện giật quay phắt người đi, lên tiếng mắng:

- Trong đó có áo tắm sao không mặc vào?

- Em tiện tay, em là em trai anh, có gì phải ngại chứ? Hay là anh có ý nghĩ khác với em?

An Thiên Húc biết là có áo tắm nhưng cậu cố tình chỉ quấn khăn bên hông trông cực kỳ sắc dụ, kín kín hở hở, vô tư trêu chọc lại Cố Diệp, cứ như anh mới là người có suy nghĩ không trong sáng với cậu vậy.
Cố Diệp vội vàng lấy quần áo rồi luống cuống chân tay mắt không dám nhìn thẳng:

- Em từ từ tìm đồ thay đi, anh… anh đi tắm trước!

Nói xong Cố Diệp chạy trối chết, anh hoảng hốt nhận ra từ khi bước vào thế giới này anh bị phơi nhiễm giới tính, trước đây đi tắm xông hơi cùng đồng nghiệp, đối tác đều rất bình thường, vậy mà không ngờ khi nãy chỉ trong thời gian một cái chớp mắt anh lại có thể đánh giá tỉ mỉ cái đẹp của một người đàn ông “thật sự điên quá rồi mà.” Cố Diệp cởi bỏ đồ trên người đứng soi gương, mặt nóng bừng đỏ hây hây tự hỏi “không phải An Thiên Húc là thụ sao? Cơ ngực như thế là thế nào?” Anh bi ai nhìn vòng eo nhỏ nhắn , cơ bụng gần như không còn thấy rõ của mình, chỉ hơn tháng nằm dưỡng bệnh, cơ thể anh liền biến thành như vậy. Càng nghĩ, Cố Diệp càng cảm thấy rất khó chấp nhận sự thật này, anh còn không bằng vai chính thụ. Nhớ tới hình ảnh vừa rồi, An Thiên Húc khoe ra cơ múi đầy đủ lại rắn rỏi nở nang, bắp chân bắp tay thon gầy săn chắc… “Dừng” Cố Diệp ép bản thân thôi nghĩ tới những hình ảnh không trong sáng kia nữa, tắm nước lạnh cho đầu óc tỉnh táo hơn.
Hai người đi ăn ngay dưới sảnh kế bên, vì mệt mỏi nên dùng bữa xong đều quyết định về phòng nghỉ sớm.

Khi chuẩn bị đi ngủ, An Thiên Húc rất giữ lời, an phận nằm giường kế bên, lúc Cố Diệp tắt đèn ngủ đi, bỗng dưng An Thiên Húc lên tiếng:

- Anh Diệp, anh đã từng yêu ai chưa?

Cố Diệp đột nhiên bị hỏi như vậy không biết nên trả lời sao cho phải, sự thật anh chưa từng yêu ai, đối với Tuyết Đình Lan cũng chỉ là đồng cảm tiếc nuối cho cuộc đời của cô, anh cảm thấy mình đủ bản lĩnh mang lại hạnh phúc cho người ta. Tuy vậy cũng không thể nói với An Thiên Húc, anh vẫn chưa xác định được hoàn toàn cậu đang có suy tính gì nên đành giữ bảo trì im lặng. An Thiên Húc lại tiếp tục nói:

- Em là một đứa trẻ hư, em không xứng đáng được người khác yêu.
- Sao lại nói như vậy?

An Thiên Húc chầm chậm lên tiếng:

- Không biết nữa, em cảm giác là như vậy? Những người em yêu đều không yêu em. Kể cả mẹ ruột cũng không thích em.

Cố Diệp yên lặng lắng nghe. Cậu tiếp tục kể:

- Khi em 8 tuổi, lần đầu tiên em được tham gia leo núi mạo hiểm, em đã rất hưng phấn. Đêm ấy, từ lều ngủ em đã chạy lên núi xem lại lá cờ ghi danh thành tích của mình. Nhưng vô tình em lại nhìn thấy mẹ nɠɵạı ŧìиɦ với cậu em và còn lên kế hoạch hại chết ba em chiếm đoạt gia sản.

Cố Diệp không bình tĩnh nổi cắt ngang lời hỏi:

- Khi đó, em có bị phát hiện không?

An Thiên Húc khẽ cười, tiếng cười giễu cợt rõ ràng:

- Em bị phát hiện. Em cũng không sợ hãi, nhưng em lại không dám tin mẹ em lại độc ác đến như vậy. Bà sẵn sàng ném em xuống vách núi diệt khẩu.
Nói tới đây, giọng nói An Thiên Húc nghẹn ngào hơn:

- Ha ha… thế thì sao chứ? Ông trời vẫn để em sống đó thôi, rơi chưa được 5m em đã rất may mắn bám trụ được một mỏm đá nhỏ nhô ra, em lơ lửng giữa vách núi như muốn rớt xuống thật rồi, em đã phải cố gắng để leo lên cố thu mình lại trên mỏm đá nhỏ đó, em rất đau nhưng vẫn phải đợi suốt 2 ngày mới có người tìm thấy, em phải sống chơi vơi cô độc trên độ cao sâu thẳm chờ đợi từng giây trôi qua… nhưng em vẫn không tin em bị chính tay mẹ ruột mình gϊếŧ… haha…

An Thiên Húc cười còn khó nghe hơn khóc, Cố Diệp bò dậy chạy tới bên An Thiên Húc ôm vào lòng trấn an:

- Đừng nghĩ tới nó nữa. Thiên Húc…

An Thiên Húc vẫn kể tiếp:

- Khi trở về, bà ấy đã cầu xin em giữ bí mật, nhưng em lại vẫn nói ra và em tận mắt nhìn bà bị ba ném xuống vách núi giống như bà đã làm với em… haha… ba cũng không yêu em, ép em nhìn cảnh ấy, mẹ cũng không yêu em, không ai yêu em hết.
Cố Diệp đưa tay bật đèn, mặt đối diện An Thiên Húc:

- Thiên Húc… nghe anh, hãy quên những cảnh tượng đó đi, em phải sống tốt, đừng khiến nó giày vò cả cuộc đời em! Rất nhiều người thích em, thương em, em đừng nghĩ như vậy.

- Vậy anh có yêu em không?

Tự dưng nghe được câu hỏi này,Cố Diệp không thể thốt ra lời, bối rối lảng tránh. An Thiên Húc bỗng đẩy Cố Diệp ra xa, ghét bỏ trêu chọc:

- Em mới bịa ra một câu chuyện thôi mà xem anh đang làm gì này, muốn lợi dụng lưu manh em sao? Haha… đừng bảo anh tin là thật nhá… haha…

Cố Diệp không nói gì, anh khẽ nhắc nhở An Thiên Húc đi nghỉ rồi cũng quay về giường nằm, mặc dù An Thiên Húc nói thế nhưng anh biết đó là sự thật không phải câu chuyện bịa đặt, tuy trong sách không nhắc tới sự có mặt của An Thiên Húc nhưng cũng nói qua về gia tộc An gia anh em bất hòa, em chồng và chị dâu cấu kết hại ba An Thiên Húc không thành.
Cố Diệp phát giác ra chứng sợ độ cao của An Thiên Húc sinh ra là do ám ảnh tâm lý từ sự việc này. Anh không biết quá khứ An Thiên Húc lại đau khổ tới thế, trong sách chỉ viết về tình yêu tranh giành giữa các nhân vật không hề kể chi tiết những việc này. Anh thấy đau lòng thay cho cậu, lúc ấy quá nhỏ mà đã bị chịu nhiều đả kích đến vậy hèn chi lớn lên tâm tính mới bất ổn cong vẹo đến thế. Cố Diệp không biết chính bản thân mình trong tâm đã gieo lên một hạt mầm tình cảm với An Thiên Húc.