Lưu Quan chạm ly với Cố Diệp, tâm tình dường như sảng khoái nhiều lên không ít! Khuôn mặt góc cạnh tựa như băng sơn nay bị tan chảy bởi nụ cười tươi sáng hết cỡ, ánh mắt sắc bén chim ưng trông nhu hòa hẳn đi, cứ nhìn Cố Diệp tủm tỉm không dứt được nụ cười khiến anh mất tự nhiên. Cố Diệp lại rót thêm ly rượu nữa kính cẩn mời Lưu Quan:
- Anh Lưu, cảm ơn anh đã không tính toán chuyện xưa, nhưng thực tình em thấy chỉ có anh mới thích hợp với Thiên Húc nhất. Nếu em giúp được gì anh cứ nói, thật tình giữa em và Thiên Húc chưa có gì, em sẽ giữa khoảng cách với cậu ấy tránh anh hiểu lầm!
Tâm tình đang tốt bỗng dưng xuống sắc hẳn, Lưu Quan ánh mắt âm trầm vặn hỏi lại:
- Không có gì sao? Không có gì mà còn cùng nhau đi khách sạn? Không có gì còn cùng nhau hôn môi? Em nói xem, liệu đây cũng là hiểu lầm đi?
Cố Diệp nghẹn họng, rót thêm hai chén rượu liên tiếp uống rồi cố gắng giải thích:
- Thực là có chuyện đó nhưng không phải như anh nghĩ đâu. Anh đã nói sẽ bỏ qua hết cho em rồi mà, trước đó là do bản thân nông nổi, giờ cho thời gian quay lại em cũng không có dám làm như vậy! Anh nói chúng ta là bằng hữu, anh phải tin em sẽ thay đổi chứ?
Cố Diệp đúng là oan quá mà! Nguyên chủ làm bậy anh lại là người gánh chịu, khóc không ra nước mắt!
- Trước đó không tính, nhưng mới trưa nay, sao hai người lại hôn nhau? Còn trước mặt nhân viên, tính công bố cho toàn dân thiên hạ biết quan hệ của hai người hay sao, và tôi là kẻ thứ ba mang tiếng xấu ác độc?
Lưu Quan dồn ép ám chỉ, thật thú vị khi nhìn vẻ mặt tũng bách của Cố Diệp. Cố Diệp rất sợ Lưu Quan nổi giận, vội vàng phủi nhận:
- Không có, em đâu dám. Là An Thiên Húc chủ động hôn em, em không biết gì cả? Em sẽ cách xa cậu ấy, không để chuyện ấy xảy ra thêm lần nào nữa! Xin anh tin em, cho em thêm một cơ hội chứng minh.
Cố Diệp quá lo lắng không biết bản thân nói chuyện với Lưu Quan chẳng khác nào cô vợ nhỏ bị chồng tình nghi chất vấn đang cố giải thích vậy!
Lưu Quan thu hết biểu cảm của Cố Diệp vào trong mắt, vẻ mặt bất an trông thật dễ bị bắt nạt, bởi uống nhiều rượu mà mặt Cố Diệp đã đỏ hồng lên, thật muốn véo vào má một cái cho chừa cái tính trêu ghẹo người, đáng tiếc giờ Cố Diệp đang đeo mắt kính không thể nhìn thấy được rõ đôi mắt có linh quang liên tục biến đổi kia! Bỗng nhìn đến cánh môi vốn hồng hồng nay do uống rượu mà càng tươi thắm, để ý kỹ sẽ thấy hơi có vết xước nhỏ ở cánh môi dưới, đáng chết, có lẽ là dấu vết khi hôn lưu lại. Lưu Quan đang ngồi đối diện Cố Diệp bỗng đứng lên đi tới bên trái anh giọng nói khàn khàn:
- Em yên tâm, tôi đã nói cho em cơ hội tôi sẽ không truy cứu thêm, em có thể theo đuổi Thiên Húc nhưng không được tiếp xúc cơ thể thân mật dù là hôn, khi nào tôi thua hoàn toàn em mới được phép làm điều đó! Còn bây giờ trả lại tôi nụ hôn Thiên Húc cho em, tôi phải đòi nó lại.
Nói rồi Lưu Quan cúi người xuống, tay chế trụ đầu đối phương hôn xuống mặc kệ Cố Diệp đang ngơ ngác vẫn chưa thích nghi được.
Môi thật mềm, cảm xúc rất tốt, nhưng thấy Cố Diệp cứ mím chặt môi, Lưu Quan tức giận cắn vào môi dưới nhắm đúng vị trí có vết xước khiến Cố Diệp đau nhức "A" ra một tiếng, lợi dụng sơ hở, Lưu Quan nhanh chóng luồn lách vào bên trong càn quấy truy đuổi từ kẽ răng, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang tìm cách trốn chạy! Cố Diệp hoảng sợ ư a chống tay lên ngực muốn đẩy Lưu Quan ra mà khí thế quá cường bá không sao hất người ra được. Càng lúc càng không ổn, chân tay Cố Diệp vô lực bủn rủn như muốn ngã khụy xuống, bấy giờ Lưu Quan mới thả người ra đứng thẳng dậy nói:
- Nụ hôn của Thiên Húc cho em là lần đầu tiên em ấy hôn người khác, tôi chỉ cướp lại những thứ thuộc về mình thôi! Nếu Thiên Húc còn làm gì khác với em, nói với tôi, tôi sẽ đòi lại từ em, như vậy em sẽ không liên quan tới em ấy như lời em đã nói! Tôi ra ngoài lấy xe trước, đơn thanh toán hết rồi, em mau ra ngoài tôi đưa em về!
Nói rồi Lưu Quan mở cửa bước ra ngoài đi trước, cũng may đây là đặt phòng riêng, là phòng VIP độc lập không có ai thấy không thì Cố Diệp chẳng biết phải giấu mặt đi đâu! Trái tim đập loạn dữ dội, hơi thở dồn dập chưa thể bỉnh tĩnh nổi “Chuyện gì đang xảy ra, Boss của thế giới này sao lại có suy nghĩ kinh dị như vậy chứ? Một thẳng nam như anh sao chịu nổi hai lần kinh hách này, bị hai người đàn ông cưỡng hôn trong cùng một ngày, đã vậy lại còn bị sỉ nhục nụ hôn đó không phải dành cho anh, hóa ra bản thân chỉ là vật phẩm trung gian, người cho kẻ nhận lại là hai đại nhân vật trong truyện! Ngược tâm, nực cười quá trời!” Cố Diệp thẩm chửi mắng thần kinh của những người kia có vấn đề, khiến anh là người chịu đổ vỏ cho tình thú đôi cẩu nam nam. Tức giận, anh cầm lên chai rượu chưa hết tu ừng ực, thật chỉ muốn say ngay vào lúc này, hi vọng những chuyện xảy ra ba hôm nay đều chỉ là một giấc mộng! Cố Diệp uống say, anh gục xuống bàn miệng lầm bẩm “Về nhà, thật muốn về nhà… ba ơi!”
Lưu Quan đợi lâu không thấy người ra nên quay lại tìm kiếm, Cố Diệp vẫn ở đó, trong tay đang cầm vỏ chai rượu rỗng miệng lẩm bẩm nói muốn về nhà. Nghĩ cũng phải đưa anh về, Lưu Quan lay lay người anh gọi nhưng không thấy tiếng đáp lại. Chắc Cố Diệp thực sự say rồi, cả chai rượu gần như mình anh uống hết, Lưu Quan chỉ uống có 2 chén nhỏ. Lưu Quan thở dài đỡ người ra xe, trong lòng ảo lão “Chẳng lẽ, mình đã quá đáng với Cố Diệp hay sao? Nhưng đây chỉ là đòi lại nụ hôn thuộc về mình thôi mà, sao trách mình được!” Lưu Quan lại tiếp tục phủ nhận hành động bản năng của mình khi nãy, rõ ràng không cưỡng lại được đôi môi đó mới xảy ra việc cưỡng hôn chứ nếu Thiên Húc hôn người khác hắn chưa chắc đã xuống tay được với người kia, như vậy rất ghê tởm.
Xe đến biệt thự Cố gia, Lưu Quan đỡ người xuống, tay phải Cố Diệp khoác lên vai Lưu Quan, một tay Lưu Quan ôm eo Cố Diệp, tay còn lại nắm chặt tay anh đang khoác trên vai hắn đỡ người vào nhà.
Thấy Cố Diệp say không biết trời đất đang được Lưu Quan dìu vào, ba Cố lo lắng nhưng vẫn giữ phép lịch sự chào hỏi:
- Lưu tổng, cảm ơn ngài đã đưa con trai tôi về nhà! Con trai tôi đã làm phiền ngài rồi, để tôi gọi người đến đưa nó lên lầu.
Lưu Quan cung kính đáp lại:
- Không sao đâu, để tôi giúp chủ tịch Cố đưa em ấy lên, chỉ giúp tôi phòng em ấy ở đâu là được rồi!
Theo hướng chỉ của Cố Lâm, Lưu Quan đã xác định được phòng ngủ của Cố Diệp, đỡ người lên lầu vào phòng thả anh xuống giường. Lưu Quan cởi giúp áo khoác ngoài cho Cố Diệp, tháo mắt kính đặt lên tủ bàn. Hắn không dám thay quần áo cho anh, dù gì hai người chưa thân quen đến mức ấy! Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn ngủ say, rõ ràng là một đại mỹ nam nhưng càng nhìn càng thấy yêu kiều động lòng người, lông mi thật dài, da thật mềm, thật hồng, nhớ khi nãy đỡ anh cả một đoạn dài lên phòng trong tâm lại như bị cào ngứa thầm thán phục “eo Cố Diệp thật nhỏ.” Lưu Quan đang đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cố Diệp bỗng bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, hắn vội vàng ra khỏi phòng, chào Cố Lâm rồi lên xe đi mất! Ngồi trong xe, Lưu Quan cảm thấy mình bị điên rồi, mình đang theo đuổi An Thiên Húc cơ mà, giờ cho Cố Diệp cái mác danh là bằng hữu để dễ dàng tiếp cận kiểm soát hơn thôi! Sao lại xuất hiện suy nghĩ đáng sợ như vừa rồi được chứ?
Cố Lâm nhìn Lưu Quan đi dần xa, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua màn đêm “Cố Diệp vốn là đứa trẻ bị thiếu thốn tình cảm chưa từng trải qua sự đời nên rất dễ bị lừa gạt. Thái độ của Lưu Quan không qua được mắt ông, rõ ràng đang có ý với con trai mình, ông phải tìm cách cắt đứt ngay khi chưa quá muộn. Hi vọng là do ông nghĩ nhiều thôi, để chắc chắn thì cũng đã đến lúc đính hôn cho con trai rồi!”
Ba Cố bắt đầu tính toán đường đi nước bước cho tương lai của con trai mình! Ông quyết không để con trai mình tiếp xúc quá nhiều với những thành phần phức tạp như Lưu gia.