Xuyên Thư Tổng Tài Biến Thành Thụ

Chương 10: Phá mười ngôi chùa cũng không nên phá hoại một mối nhân duyên




Cố Diệp nhốt mình trong phòng cả buổi chiều, cơm trưa cũng không ra ngoài ăn! Đợi đến khi tan ca, nhân viên ở công ty đã gần như đi về hết, Cố Diệp mới vòng qua tấm bình phong, nơi đó có một chiếc giường nhỏ và tủ quần áo phục vụ mỗi khi tăng ca, Anh thay nhanh quần tây xanh phối với áo thun body màu trắng, khoác theo chiếc áo gió màu đen có mũ trùm đầu, đeo khẩu trang kín mít mới tự tin ra ngoài! Bây giờ cần phải đi mua ngay mắt kính mới, tránh cho ai gặp cũng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái như vậy, dù là ai bị nhìn như thế cũng sẽ không quá thoải mái!

Xuống đến đại sảnh, Cố Diệp nhìn trước ngó sau tìm kiếm vị trí xe Trường Thiên đang đứng đợi, anh vội bước qua, mới chạm được đến cửa xe còn chưa kịp mở cửa đã bị một bàn tay khác kéo lôi đi ném vào trong chiếc xe ngay gần đó!
Trường Thiên hoảng hốt xuống xe chạy tới gọi Cố Diệp nhưng người trong xe đã phóng ngay đi! Cố Diệp cảm thấy hơi sốc “Ý gì đây? Lưu Quan đến đây làm gì? Hắn ta muốn mang mình đi đâu? Lẽ nào là muốn xử lý mình, nhưng đã ai chọc đến hắn đâu?” Cố Diệp khẽ nuốt nước miếng dè dặt hỏi:

- Không biết Lưu tổng tới gặp tôi là có chuyện gì quan trọng? Nếu liên quan đến công việc ngài có thể đến văn phòng bất cứ khi nào không cần báo trước, gặp riêng như này thì cũng phải là Hồng Ân đón tiếp Lưu tổng sao dám để ngài phải đích thân ra mặt như thế này!

Xe đang phóng nhanh bỗng dưng bị phanh kít lại, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lưu Quan nhoài người về phía ghế sau giật khẩu trang của Cố Diệp ra, nét mặt kinh ngạc thất thố. Có trời mới biết khi nãy Lưu Quan là đứng đợi Cố Diệp, đợi mãi không thấy người ra, chỉ thấy xe của anh đỗ gần đó đang chờ ai! Đoán khả năng cao là Cố Diệp trong xe nhưng lỡ đâu chưa ra thì sao? Qua hỏi trước thì mất mặt lắm, cố đợi thêm lúc nữa xem thế nào? Đợi mãi mới thấy một người bước ra nhưng rất khả nghi đang chuẩn bị lên xe Cố Diệp, Lưu Quan như gặp đại chấn “Má nó, Cố Diệp dám nɠɵạı ŧìиɦ.” Muốn mang người đi điều tra ngay lập tức ai biết đâu đó toàn là hiểu lầm? Nɠɵạı ŧìиɦ cái gì chứ, là Cố Diệp chứ ai? Tự dưng hóa trang như vậy làm gì, lén la lén lút nào đâu có giống một tổng tài? Tuy nghĩ là như vậy nhưng đánh chết Lưu Quan cũng sẽ không nói ra sự thật, thu lại tư thế tiếp tục lái xe đi, Lưu Quan xấu hổ cười cười:
- Nào có, tôi muốn gặp Cố tổng, không nói chuyện công việc, hôm nay sẽ giải quyết hết ân oán cá nhân giữa hai ta, trước đây có vài hiểu lầm, cần phải nói rõ, không biết ý Cố tổng thế nào?

Trong lòng Cố Diệp kinh hoàng khϊếp đảm: “Ngọa tào! Là muốn tính sổ một lần với anh đây sao? Cái cốt truyện rách nát này đúng là dù có làm gì cũng không thể sửa đổi!” Cố Diệp kéo khẩu trang lên lại nuốt thêm mấy ngụm nước miếng!

Lưu Quan đề nghị:

- Chúng ta bây giờ đi ăn trước nhé! Cố tổng thích món ăn Pháp, Hàn hay Trung?

Cố Diệp lắc lắc đầu, chỉ muốn cách xa tên này ra càng xa càng tốt, khéo léo từ chối:

- Không cần đâu Lưu tổng, tôi hiện không đói, để khi khác tôi mời ngài ăn cơm bồi tội sau ạ!

Vừa nói xong thì bụng của Cố Diệp cố tình phản chủ kêu ọt ọt vô cùng xấu hổ, quên mất từ trưa đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, nói dối cũng bị vả mặt quá nhanh.
- Ồ! Vậy sao? Tôi lại không thấy vậy đâu, tìm ngày không bằng chọn luôn hôm nay đi, coi như Cố tổng bồi tôi ăn cũng được, tôi đói rồi!

Đáng ghét, mất mặt lắm rồi mà cái tên Boss này còn đá xéo anh nữa, vừa nói lại còn cố tình quay liếc nhìn anh cười cười, trông thật xấu xa! Giờ biết phải làm sao đây, đành đợi quân tiến tướng chặn, trốn cũng không được, vậy thì giải quyết hết hôm nay đi cũng tốt, tránh cho lúc nào cũng nơm nớp lo sợ hãi hùng, lâu ngày biến thành bệnh tim không chừng! Hít sâu một hơi, Cố Diệp nhờ Lưu Quan đưa đi mua mắt kính trước, mua xong hai người vào nhà hàng cao cấp Hồ Nam gọi mấy món trung và một chai rượu Mao Đài Quý Châu!

Khi thức ăn được mang ra, Cố Diệp mới tháo khẩu trang xuống, trên mặt giờ đã đeo thêm mắt kính trong suốt gọng vàng trông giống một thư sinh nho nhã, tuấn tú khác hẳn dáng vẻ ban sáng! Lưu Quan trong lòng âm thầm đánh giá “Quả nhiên là do đôi mắt kia, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt che bớt đi hẳn linh quang, không mang tính công kích dụ hoặc người nhìn nữa, thế nhưng trong lòng lại không vui, thích nhìn lúc Cố Diệp không đeo kính hơn!” Ngay lúc thất thần Lưu Quan không hề hay biết miệng đã nói ra hết những suy nghĩ trong lòng:
- Em có thể tháo mắt kính xuống không?

Cố Diệp ngẩng mặt đối diện Lưu Quan nhíu mày khó hiểu “Không đeo anh cũng nói, giờ đeo rồi anh cũng có ý kiến là sao hả? Không phải đang cố tình gây sự với anh chứ? Mà xưng hô cái kiểu gì vậy, tự dưng da gà da vịt nổi hết cả lên.”

Bắt gặp ánh mắt Cố Diệp không vui, Lưu Quan xấu hổ cười cười:

- Nói trước rồi đó, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự, giải quyết hết hiểu lầm, tôi nhiều tuổi hơn em, em cũng đừng gọi tôi khách sáo như trong công việc, cứ gọi anh Lưu là được.

Lông mày Cố diệp nhíu càng chặt hơn “Cái gì nữa đây? Giữa anh và Boss không có qua lại thân mật đến như vậy đi.”

- Lưu tổng chớ đùa, không hay lắm đâu ạ!

- Không phải sao? Em mới 26 mà tôi đã 30 tuổi rồi, nhiều hơn em 4 tuổi chẳng lẽ không đáng làm tiền bối để em gọi một tiếng anh hay sao? Hay là em ghét tôi?
- Không, không phải!

Cố Diệp vội phản bác.

- Vậy sao em lại muốn từ chối tôi, hay em cho rằng là tôi đang thích em đấy hả?

- Không… không có!

Anh đâu có điên đến mức cho rằng đại boss thích mình chứ.

Lưu Quan gật gù:

- Ừ, vậy chúng ta nói vấn đề chính. Hiện tôi đang theo đuổi Thiên Húc, nhưng trước đó em lại 5 lần 7 lượt cố tình phá tôi, món nợ này em tính sao?

“Tới, Tới rồi, là sắp phải đón nhận sự trả thù của Boss đúng không?” Cố Diệp thầm than khổ, run run rót rượu tự uống một chén lấy dũng khí:

- Anh Lưu, trước đó là do em không đúng, người đời có câu phá mười ngôi chùa cũng không nên phá hoại một mối nhân duyên, là em có lỗi với hai người, nay em đã nghĩ thông, xin thề sẽ không còn dính dáng gì tới An Thiên Húc nữa…

Chưa nói hết ý, Cố Diệp lại bị giật mình khi Lưu Quan tự dưng lớn giọng:
- Em nói cái gì hả? Người như Thiên Húc mà em cũng dám ghét bỏ, em có thấy là mình đã quá Tra không? Nói gì câu phá mười ngôi chùa cũng không nên phá hoại một mối nhân duyên, khác nào em đang ám chỉ tôi mới là người phá hoại mối nhân duyên của hai người.

Cố Diệp chột dạ lại rót thêm một chén rượu nữa uống “ực” một cái lí nhí đáp lại:

- Em không có ý đó! Anh và An Thiên Húc biết nhau sớm hơn nên em mới là người chen ngang, em đã rất hối hận, giờ chỉ muốn chúc phúc cho hai người ?

"Xin anh đó, Boss đại thần, tôi đã như ý anh mong rồi anh còn bắt bẻ gì tôi nữa, rời xa An Thiên Húc tác thành cho hai người không đúng sao?"

Nheo nheo con mắt nhìn hành động lảng tránh không dám nhìn thẳng của Cố Diệp, tự dưng Lưu Quan sinh ra hứng thú trêu chọc:

- Tự dưng tôi thấy tôi cần phải học tập em nhiều hơn mới hiểu thấu được hết con người của em, phải công nhận em quá cao tay không cần ra đại chiêu mà đã kích động được tình cảm của Thiên Húc! Giờ đổi ý, tôi lại rất muốn chúng ta là bằng hữu, có sách lược gì em cần phải chia sẻ hết cho tôi, đổi lại tôi cho em cơ hội, hai ta cạnh tranh công bằng, em vẫn được quyền theo đuổi Thiên Húc, chúng ta so xem ai sẽ có được trái tim em ấy trước!
Trong lòng Cố Diệp chạy nghàn con thảo tê mã “CMN, Anh bị điên rồi à?”

Gật gù tán thưởng phương pháp hay, Lưu Quan tự cho mình là đúng:

- Cứ quyết vậy đi ha! Những chuyện đắc tội trước đó của em tôi sẽ không truy cứu, nào nâng ly, chúng ta cạnh tranh vui vẻ!

Cố Diệp trơ mắt nhìn Lưu Quan rót thêm rượu đẩy về phía mình nâng ly mà như đi vào cõi âm tào địa phủ “Má ơi, đáng sợ quá, Boss tính hành hạ anh từ từ hay sao? Ép theo đuổi An Thiên Húc để lấy cớ trừng phạt dễ dàng hơn à? Chứ đâu ra có tình địch dở hơi nào mời đối thủ chia sẻ sách lược để cùng nhau cạnh tranh lại còn vui vẻ nữa chứ?” Rùng mình, càng nghĩ càng sợ, phải nhanh chóng tìm cách tránh xa hai tên này ra càng sớm càng tốt!