Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 173




Người ông Giả đưa đến là một cô gái da hơi ngăm đen, người cũng ốm yếu.

Không cần hỏi Thời Nhiễm cũng biết đây là sinh viên đến từ vùng núi khó khăn mà trước đây ông Giả từng nhắc đến.

Ông Giả vui vẻ giới thiệu với Thời Nhiễm: “Đây là cháu gái của ông, tên Tiểu Mai, năm nay thi đậu đại học X ở chỗ chúng ta, là đại học trọng điểm!”

Đại học X là một trường tốt, đừng nói đến chuyện Tiểu Mai là người của vùng núi xa xôi lại thi đậu được, nghĩ thôi cũng biết đây là một chuyện không dễ dàng gì.

“Chúc mừng ông ạ, giờ này qua đây chắc mọi người chưa ăn gì đâu nhỉ? Đến đây xem thử muốn ăn gì nào.”

Vừa nhìn là biết Tiểu Mai là một cô gái hay ngại ngùng, mang theo một chút kiêng dè của người đi từ tỉnh lẻ đến thành phố lớn. Thời Nhiễm bước lên kéo cô ấy đến xem thực đơn nhưng lại khiến mặt cô ấy đỏ bừng.

Chị Linh cũng ngưỡng mộ ông Giả: “Cô gái này đúng là không chịu thua kém ai, từ vùng núi mà có thể thi được như vậy đúng là không dễ dàng gì.”

Ông Giả cũng than thở y như vậy: “Còn không phải sao, trường cấp ba ở chỗ họ đi cũng phải mất mười kilômet, muốn đi học phải đi tận hai tiếng đồng hồ.”

“Nhưng bây giờ tốt rồi, thi đậu được một trường đại học tốt, đến lúc đó cũng có thể ở lại đây. Haiz, cũng quên hỏi, cô bé học chuyên ngành gì vậy ông?”

Ông Giả cảm thấy vinh hạnh: “Học máy tính! Tiểu Mai nói rồi, học chuyên ngành này muốn ở lại thành phố B cũng dễ hơn, cũng có thể thường xuyên đến thăm ông.”

“Vậy ông Giả đúng là có phúc rồi, có một đứa cháu hiếu thảo đến vậy.”



Trước khi đến đây Tiểu Mai còn hơi thấp thỏm, lần gặp ông Giả là ba năm trước, lúc đó cô ấy vừa mất cha mẹ, trong nhà vẫn còn một đứa em trai, gia đình nghèo đến nỗi không có gì ăn, chỉ còn lại mấy gian nhà ngói.

Sau đó em trai được nhà chú hai nhận nuôi, căn nhà cũng không có phần cô ấy. Học chưa được nửa năm cấp ba thì thím hai lại nói bóng nói gió, chê cô ấy bất tài, cứ ẩn ý nói con gái nhà người ta đã ra ngoài làm việc kiếm không ít tiền.

Tiểu Mai khóc một trận lớn, rồi xin thím hai trăm đồng đi xe lửa đến thành phố B.

Kết quả đến đây rồi mới phát hiện, một người vị thành viên vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba như cô ấy, đừng nói là tìm việc, cho dù là làm thời vụ cũng không ai thuê.

Nếu không phải ông Giả…

Tiểu Mai vô cùng cảm kích, nếu không phải mình gặp được người tốt thì bản thân cô ấy cũng không tưởng tượng được lúc đó mình sẽ thế nào.

Thời Nhiễm nhanh tay xuống bếp làm một đĩa thịt rang cho cô bé, cho thêm một bát mì xoắn, bên trên đã được rưới thịt bò kho.

“Món này làm rất nhanh, mau nếm thử đi.”

Trên người Tiểu Mai vẫn còn mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh sọc trắng, trông có vẻ giống với đồng phục của các trường cấp ba cũ, trên vai mơ hồ có thể nhìn thấy được các sợi vải nhô ra do giặt vài lần.

Thời Nhiễm không kìm lòng được xoa đầu cô, trên thực tế tuổi tác của hai người chênh lệch không nhiều. Thậm chí Tiểu Mai trông vừa đen vừa gầy, nhìn qua thì còn lớn hơn Thời Nhiễm nữa.

Nhưng đối với cô ấy, Thời Nhiễm lại giống một người chị lớn dịu dàng.

Tiểu Mai cẩn thận gắp một miếng thịt rang lên, lớp thịt cắt lát phía trên như được phủ một lớp dầu rộng khoảng hai ngón tay, lát thịt mỏng, phần thịt mỡ màng theo ánh sáng bóng bẩy, phần thịt nạc được xào rút lại, bên trên còn có vài hạt tiêu, lát ớt. Phần thịt mỡ nạc xen lẫn nhau, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta bị chinh phục.

Tiểu Mai nếm thử một miếng đã trợn tròn mắt lên, đôi tay gắp thức ăn càng ngày càng nhanh.

Vài người lớn ngồi bên cạnh đều cười híp mắt nhìn cô ấy ăn.

Thời Nhiễm rót cho Tiểu Mai một ly nước, tiếp lời ông Giả: “Hôm nay trời nóng lắm, cháu múc cho ông ít canh đậu xanh nhé?”

Ông Giả phất tay: “Không cần phiền cháu đâu, ông ăn rồi.”

Ông Giả đến không chỉ đưa Tiểu Mai đến ăn cơm, chủ yếu là muốn sớm giải quyết bữa tiệc thi đỗ với Thời Nhiễm.

“Quan trọng là phải xem thời gian của cháu, ông thấy tiệm của cháu kinh doanh rất tốt nên không muốn làm lỡ việc cháu buôn bán.”

Dù gì cũng là hàng xóm ở chung một ngõ với nhau, làm sao ông Giả không biết bây giờ quán ăn nhỏ của Thời Nhiễm ngày càng phất lên được chứ. Mỗi lần đến trưa mà cả một đám nhân viên giao đồ ăn đến rồi lại đi, còn có không ít khách đến ăn ở quán nữa.