Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 172




Vốn dĩ Tráng Tráng bị bà nội ép ăn, sau đó lại cảm nhận được mùi vị cũng không đến nỗi tệ nên cứ vươn đũa gắp liên tục.

Ưm… Nhưng thứ ngon nhất vẫn là thịt!

Giò heo hầm màu đường nâu được cắt thành miếng nhỏ, hầm chung với đậu nành đã được luộc sẵn, đến khi da heo và xương của giò heo mềm nhừ, cuối cùng thêm ớt vào để làm dậy hương vị rồi tắt bếp.

Một bát giò heo hầm đậu nành đỏ rực, vô cùng thu hút người khác đã được làm xong.

Chỉ cần dùng đũa là có thể đâm xuyên qua giò heo, tách lớp da màu đỏ tương bên ngoài ra, bên trong là màu sắc tươi sáng của thịt, trong suốt mê người. Thịt chắc và mềm, lúc nhai như hòa tan trong miệng, hạt đậu nành tròn trịa mọng nước, mang theo vị mặn hơi cay xong vào dạ dày.

Tráng Tráng ăn món giò heo hầm đậu nành xong, dì Vương muốn ngăn nhưng không kịp, trơ mắt nhìn nhóc mập kia uống hết nước canh còn sót lại trong bát, ánh mắt mãn nguyện híp lại.

Theo lý mà nói những ngày nóng bức thế này không nên ăn những món dầu mỡ, nhưng Thời Nhiễm lại có tay nghề này, giò heo hầm dai mềm mang theo vị cay nhưng lại không ngấy.

Ăn đến nỗi mọi người trong quán đều thèm thuồng nhưng ăn không được nữa, rất muốn mọc ra được thêm một dạ dày khác.

Trong nháy mắt khu bình luận của app giao đồ ăn cũng được làm mới.

“7sXXXa: Tôi nguyện gọi nó là tình đề trong mộng, sao lại ngon đến thế chứ! Giò heo mềm đến nỗi ông tôi cũng có thể nhai được, đậu nành trơn mềm, thơm đến nỗi nhà bên cạnh tôi cũng phải chạy qua hỏi… Cầu xin quán bán món giò heo hầm đậu nành cỡ lớn đi! Phần ăn của quán nhỏ quá!”

“6QXXX9: Tôi cũng không muốn ăn món giò heo hầm đậu nành cho lắm, dù gì trời cũng đang nóng, thịt có mỡ một chút đã chẳng ăn nổi rồi. Nhưng quán làm không ngấy chút nào! Tuyệt thật! Tôi ăn cùng với cơm nhưng ăn bát đầu không đủ phải lấy thêm một bát nữa…”

“5%XXXO: Ngon đến mức tôi xoay vòng vòng tại chỗ, chỉ là phần ăn quá ít, bị mấy con “kền kền” trong ký túc xá mỗi người một miếng cướp đi. Số đậu nành cuối cùng chúng tôi chia theo đầu người.”

“9TXXXO: Lầu trên à, có lố đến thế không? Chia đậu nành theo đầu người sao?”

“5%XXXO: Ha ha, thậm chí đám người này còn muốn dùng một chiếc cốc đong để chia đồ ăn đấy. Nhưng bị tôi ngăn lại rồi… Đồ ăn và canh đều là của tôi! (chống nạnh kiêu ngạo).”

“6wXXX7: Món bánh quẩy xào mướp chủ quán làm rất ngon! Tôi ăn gần một nửa mới nhớ ra chụp lại.”

“8EXXXc: Không đúng, của tôi chỉ có mướp xào thôi! Làm gì có món bánh quẩy xào mướp để chọn chứ?”

“0rXXXs: +1, rõ ràng lúc đó chỉ được chọn mướp xào không thôi!”

“&ajXXX: Tôi ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây… Chẳng lẽ app này lại giấu đồ ăn sao!”

“7nTTFX: Xui xẻo đến thảm thương, là thật hả? Gọi đồ ăn ngoài cũng có thể ăn được món “ẩn nấp” à?”

“4GCCCU: @Chủ quán, tôi cũng muốn ăn bánh quẩy xào mướp.”



Thời Nhiễm và hai nhân viên ngồi trong quán, trước mặt là ba phần ăn của ba người.

Trên bàn trừ một bát giò heo hầm đậu nành lớn ra thì đĩa còn lại là bánh quẩy xào mướp – nguyên nhân của công cuộc nháo nhào trên khu bình luận.

Cũng là do hôm nay Thời Nhiễm không tính đúng số lượng cần dùng, hái được khoảng hai mươi trái mướp chín trong sân, nhưng càng xào về sau thì Thời Nhiễm lại phát hiện mướp không đủ!

Không biết làm thế nào nên Thời Nhiễm chỉ có thể bảo Mục Phi nhanh chóng sang quầy hàng bánh quẩy bên kia cầu mua vài cái về.

Bánh quẩy được cắt thành từng đoạn nhỏ, đảo mướp trên chảo cho đến khi sắp chín rồi nhanh chóng múc một thìa bột súng vào, đổ bánh quẩy giòn thơm được cắt nhỏ vào đảo vài cái rồi tắt bếp.

Bánh quẩy thơm giòn, mướp mềm mịn, bên ngoài bánh quẩy được phủ một lớp nước cốt của mướp, ngoài giòn trong mềm, hương vị của mướp mềm và ngọt.

Lúc chị Linh ăn vào cũng ngạc nhiên: “Vậy mà có thể dùng mướp để xào chung với bánh quẩy, trước đây chị chưa nghe nói bao giờ.”

Thời Nhiễm nếm thử một miếng bánh quẩy, cảm thán vị ngon không đủ, đáng lý ra nên dùng bánh quẩy loại nhỏ mới đúng.

“Bên thành phố S đã làm rồi, nhưng cũng không thể xem đó là món độc nhất của địa phương nào được.”

Mục Phi vùi đầu vào bát, ăn vô cùng hăng say.

Mấy người họ đang trò chuyện thì ông Giả dẫn một người đi vào.

“Tiểu Nhiễm, đang ăn đấy à?”