Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 14




Phương Diệu Diệu?!

Thời Nhiễm không bình tĩnh nữa, Phương Diệu Diệu là nữ chính đó!

Chưa gặp mặt nữ chính chưa phải chuyện lớn gì, mấu chốt là…

Trong nguyên tác, cùng ngày công ty này ký hợp đồng với Phương Diệu Diệu, nguyên chủ xảy ra tai nạn xe cộ ở đường Tình Yêu.

Thời Nhiễm đáng thường ôm lấy gấu tarepanda đứng bên đường, đầu xuân lạnh giá làm người không nơi để chui, người qua đường cũng ngoảnh đầu nhìn cô.

Nhưng Thời Nhiễm… Cô không dám đi.

Ai mà biết tình tiết đáng chết đó sẽ có hiệu lực hay không chứ! Huhu… Sớm biết vậy chờ một đêm mới đi rồi.

Lúc Thời Nhiễm đang chần chừ xem có cần quay đầu co được dãn được trước ngủ một đêm trước rồi ngày mai nói sau không, điện thoại lại “ting” một tiếng.

Chắc không phải là Lucy nữa đâu nhỉ, một tin nhắn không đủ châm biếm à?

Thời Nhiễm lấy điện thoại ra, lại nhận được một tin nhắn.



“Chào cô Thời Nhiễm, tứ hợp viện cô thừa kế đã sang tên cô thành công rồi, cô có thể đến cục quản lý nhà ở vào ngày làm việc để làm thủ tục chuyển nhượng.”

Thời Nhiễm cố lắm mới không quăng điện thoại đi!

Đây là sao? Chuyện linh dị?

Hay là tứ hợp viện cô thừa kế cũng đến cùng luôn?

Có điều… Nếu đã có tin nhắn này rồi, có phải nói rõ là vận mệnh của nguyên chủ được viết thay đổi rồi?

Thời Nhiễm mạnh dạn gọi một cuốc xe, sau khi nhắc tài xế đừng đi qua đường Tình Yêu hết lần này đến lần khác xong, tài xế đưa Thời Nhiễm đến một nhà nghỉ gần nhất.

Thời Nhiễm thở phào một hơi, đêm nay an toàn rồi.



Trong khu trung tâm của thành phố B, các kiểu kiến trúc cũ san sát nhau.

Mấy năm nay vì bảo vệ những tòa nhà cũ trên trăm năm này, trung tâm thành phố đã bắt đầu cấm trùng tu. Vì bộ mặt thành phố, tường ngoài của mấy căn nhà này đã qua sửa chữa thống nhất, trông có vẻ hào nhoáng rực rỡ.

Nhưng bên trong những tứ hợp viện này thì chưa chắc được như vậy.



Các chủ hộ ở đây đa số vẫn là cách sống tập trung nhiều gia đình trong khu phức hợp, bên trong một căn tứ hợp viện có thể ở bốn năm hộ gia đình. Nhiều có thể có mười hộ, số lượng người nhiều, hoàn cảnh sống ở đây không thể tốt được.

Lại thêm rất nhiều mạch nước ngầm dưới tứ hợp viện chưa được sửa chữa, nên đa phần mọi người còn phải đi nhà vệ sinh công cộng.

Một vùng này có một con sông, bên bờ sông có một con phố Phong Tình, các cửa hàng nhỏ lẻ buôn bán đặc sản nằm cạnh nhau, bình thường cũng có khách du lịch đến tham quan. Bên phố Phong Tình có một ngôi chùa, tên là chùa Thiên Linh, tuy không được tính là khói hương hưng thịnh nhưng mỗi dịp rằm hàng tháng cũng coi như có hơi người.

Bên kia sông chính là khu nhà ở của các tứ hợp viện. Vì phần lớn tứ hợp viện đều đã đổ nát nên bên này trừ ban đêm mấy sạp hàng chợ đêm bày ra thì không có người khác ghé vào.

Bờ tường của tứ hợp viện đối diện với một cây cầu nhỏ cực cao, cao hơn nửa mét so với các tứ hợp viện xung quanh.

Góc trên căn nhà còn có các biểu tượng đầu thú cầu điềm lành, trông từ xa xa khiến lòng người sinh cảm giác kính sợ.

Nhưng vị trí căn nhà này không được coi là tốt, ở cạnh cầu xung hung sát, cầu hướng về phía cửa lớn thường hao tài của. Thời gian hao tài của căn nhà này đủ lâu, hàng xóm xung quanh cũng hay bàn tán, đặt một căn tứ hợp viện to vậy ở đây lại chẳng thấy chủ của nó đâu.

Màn đêm dần buông xuống, ở nơi người khác không thấy, một cái bóng đen nhỏ đứng trên mái hiên. 

Thiết lập của thế giới này với thế giới trước không có gì khác, cái bóng đen kéo sát quần áo tả tơi trên người, cây ngay không sợ chết đứng tự động viên.

Dù có ra sao, chắc chắn anh phải bắt người đó về sửa mái nhà cho mình!