Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 13




Thời Nhiễm nghĩ đến đây thì thấy nguyên chủ thật sự là một người chịu oan khuất, bị họ hàng lừa gạt quá thảm thương.

Nên giờ lời cô nói không chút chột dạ nào: “Bác gái tôi không móc ra được thì các người kiện đi, bà ta có đứng tên nhà đó, đến lúc đó công ty đi kiện, chắc chắn bà ta sẽ trả.”

Thời Nhiễm còn rất hăng hái đề nghị với Lucy: “Lúc ấy ký hợp đồng tôi còn thiếu mấy ngày nên chưa thành niên nhỉ? Vậy hợp đồng đều là tên của bác gái. Nên cô kiện tôi vi phạm hợp đồng thì phải kiện chung với bà ta luôn! Các cô nhớ viết số tiền này vào, để tòa chấp hành. Gia đình bác gái tôi có nhà có xe, cưỡng chế chấp hành thì trả ngay.”

Lucy: “…”

Tưởng Viện ở bên cạnh nghe mà tim cũng thình thịch, nghĩ lại mà sợ.

Nhóc con này giờ ác vậy, nói không chừng bị ép mà ra. Còn bị ai ép…

Tưởng Viện kéo áo khoác chặt lại…

May quá…

May mà cô ta không chịu xúi giục, nếu không thì lỡ Thời Nhiễm nghĩ không thông, nói không chừng cô ta cũng thành tội nhân luôn?

Cô ta là người sắp thành ngôi sao đó, sao có thể dính líu đến loại chuyện này!

Nghĩ đến đây, Tưởng Viện vội xen vào giải vây.



“Được rồi chị Lucy, chuyện hợp đồng này cũng không nói được gì trong thời gian ngắn. Nếu Thời Nhiễm đã ra quyết định không làm nghề này nữa, chuyện sau này cũng nên để công ty can thiệp.”

Để nhóc con đó đi đi, nếu giữ người ta lại thật, nói không chừng lát nữa cô còn dám gọi 110 báo cảnh sát giam giữ trái phép.

“Công ty có bộ phận pháp lý, mấy chuyện này cũng không phải chuyện chúng ta nên quản.” 

Lucy không nuốt cơn tức xuống được, nhưng thật sự không dám giữ người không thả nữa.

Nhưng cứ thả đi vậy, cô ta lại không cam tâm.

Theo tốc độ tăng doanh thu đêm nay, nếu Thời Nhiễm không đi, nói ít thì tháng này cô ta cũng có thể cầm số tiền trích phần trăm khoảng ba vạn đồng!

“Được! Cô đi.” Trong mắt Lucy lóe qua vầng sáng hung dữ ác độc: “Nhưng cô đừng mơ mình có thể làm cách khác!”

Có lẽ điều khoản trong phương diện khác của công ty không kỹ càng, nhưng khâu cạnh tranh lại rất cứng cáp. Thời Nhiễm rời khỏi đây, muốn tự mở tài khoản livestream hoặc là đầu quân cho công ty khác là chuyện không thể nào.

Thật ra cô ta không biết Thời Nhiễm đã tính toán không làm nghề này nữa rồi.

Sau khi chia ly không mấy vui vẻ với Lucy, Thời Nhiễm một tay cầm gấu tarepanda, một tay kéo hành lý đứng dưới lầu.

Phải nói công ty hotgirl mạng tìm căn cứ cũng ổn, không phải khu ngoại ô hoang vắng gì. Lúc Thời Nhiễm xuống lầu còn nhìn kỹ bảng tên đường.



Rất tốt, không phải đường Tình Yêu.

Giờ Thời Nhiễm chỉ có một chuyện mừng chính là căn cước của nguyên chủ ở đây, tuy lúc ký tên còn mấy ngày nữa mới đủ mười tám tuổi, nhưng giày vò hết mấy tháng, lúc này dù gì cô cũng là người trưởng thành có năng lực chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân.

Thời Nhiễm tra số dư của nguyên chủ, chỉ có năm ngàn đồng.

Có điều Thời Nhiễm lạc quan cảm thấy nếu mình đã chẳng có gì một đời rồi, vậy để chúc mừng, đêm nay tìm một nhà nghỉ ở cũng không phải không được.

Còn chuyện sau này, cứ nói sau đi. Kiếp trước cô thi vào trường danh tiếng, chuyên ngành ngôn ngữ phụ, học tiếng Ả Rập khá khó, sau này làm streamer phát trực tiếp cuộc sống khá đơn giản, cô còn từng thi mấy chứng chỉ linh tinh, gì mà chứng chỉ kế toán, chứng chỉ thợ lặn, chứng chỉ tiếng nhật, …

Tuy không mang chứng chỉ theo, nhưng năng lực cũng sẽ không biến mất vì không có chứng chỉ.

Thời Nhiễm cảm thấy dù cô không làm streamer phát trực tiếp cũng có thể sống rất tốt.

Đang định lấy điện thoại ra bắt xe trên trang mạng đến nhà nghỉ gần nhất, Thời Nhiễm nhận được một tin nhắn.

Người gửi là Lucy.

“Cô đừng đắc ý! Cô tưởng cô là người đao to búa lớn gì sao? Tôi nói cho cô biết, công ty vừa tìm cho tôi một người mới, tên Phương Diệu Diệu, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nổi hơn cô!”

Thời Nhiễm: “…!!”