[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 152




[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 144

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thẩm Tinh Chi ở Liên châu hai ngày không đi, một ngày cuối cùng thời điểm xem Tô Quát biểu diễn, chờ sau khi Tô Quát xuống đài, Tiếu Dao cùng ông đến hậu trường, liền thấy Tô Quát chỉ tháo đồ trang sức đại khái, trang phục cũng chưa tháo, đã kinh sợ mà tới gặp Thẩm Tinh Chi. Tiếu Dao ở bên cạnh nghe, kết quả nghe Thẩm Tinh Chi chỉ ra vài khuyết điểm của Tô Quát.

Màn diễn này Tô Quát đích xác hát không tốt, có hai đoạn còn quên từ, hàm hồ cho qua, bất quá người trong nghề bọn họ một chút cũng nghe ra được. Tiếu Dao cảm thấy Tô Quát hôm nay không phát huy tốt, có thể là do biết Thẩm Tinh Chi ngồi ở phía dưới, tương đối khẩn trương.

"Con lần sau sẽ chú ý." Tô Quát nói, "Khiến sư phụ thất vọng rồi."

"Thất vọng thì cũng không đến mức, tiêu chuẩn của con vẫn đặt ở đó, vẫn là rất tốt, chỉ là có thể càng tốt." Thẩm Tinh Chi nói rồi nói với Tiếu Dao, "Con xem sư huynh con ca từ quen thuộc đến vậy, ngẫu nhiên còn sẽ quên từ, con còn xa lạ, sau khi thầy đi rồi, con còn phải tiếp tục nỗ lực."

"Đã biết." Tiếu Dao nói.

"Tháo trang sức đi thôi." Thẩm Tinh Chi nói với Tô Quát.

Tô Quát đi tháo trang sức, Tiếu Dao cùng Thẩm Tinh Chi ra ngoài, nói: "Sư phụ, con cảm thấy sư huynh đã đủ tốt, sư huynh tiêu chuẩn cao, sư phụ yêu cầu với anh ấy cũng cao, chính là sư huynh lợi hại hơn nữa, cũng là đồ đệ của sư phụ, anh ấy cũng muốn nghe sư phụ khen khen mình mà."

Thẩm Tinh Chi liền cười, nói: "Con cảm thấy thầy đối với sư huynh con quá nghiêm khắc?"

Tiếu Dao nói: "Sư huynh hôm nay khẳng định là biết sư phụ ngồi ở dưới đài, khẩn trương."

"Chờ con tới trình độ này của sư huynh rồi, thầy đối với con cũng nghiêm khắc. Diễn a, càng lên cao đi càng khó, càng phải moi cẩn thận, yêu cầu nghiêm cẩn, thật sự hát đến trình độ nhất định, vậy trình độ cao thấp kỳ thật đều ở mấy vấn đề nhỏ này, con về sau sẽ hiểu được. Còn nữa sư huynh con đã nổi danh, đến chỗ nào cũng có người nịnh nó, người làm sư phụ như thầy nếu cũng phủng, nó liền không biết đỉnh ở đâu."

Thẩm Tinh Chi đều nói như vậy, Tiếu Dao cũng không thể nói cái gì nữa, sau khi đưa Thẩm Tinh Chi trở về phòng, cậu liền lại đến hậu trường, thấy Tô Quát đã tháo trang sức xong, để mặt mộc ngồi bên kia lau cổ.

"Sư phụ trở về rồi?"

"Ân, ông ấy đợi lát nữa muốn cùng Phó lão sư bọn họ đi ra ngoài, nên về phòng nghỉ ngơi trước."

Tô Quát không nói chuyện, đem khăn lông đặt vào trong bồn giặt sạch, Tiếu Dao liền nói: "Sư phụ cũng thật thú vị, vừa rồi nói với sư huynh anh nhiều sai lầm như vậy, kết quả vừa ra khỏi cửa, bảo em học tập sư huynh nhiều hơn, nói sư huynh càng xướng càng có hương vị."

"Sư phụ nói?"

Tiếu Dao gật gật đầu, Tô Quát liền cười, khóe mắt lộ ra hoa văn tinh tế, đại khái mới vừa tẩy trang, đối lập với bộ dáng nùng trang diễm mạt vừa rồi, người có vẻ đặc biệt tiều tụy tái nhợt: "Bất quá tôi hôm nay không hát tốt, chờ lần sau sư phụ tới nghe tôi hát tuồng, tôi nhất định một chút sai cũng sẽ không có."

Anh ta lại có chút ảo não, nói với Tiếu Dao: "Cũng không biết sao lại thế này, mỗi lần sư phụ tới nghe tôi hát tuồng, tôi lại khẩn trương, khẩn trương, luôn sẽ có chút vấn đề, rõ ràng tôi ngày thường xướng đều rất tốt."

Người xem vỗ tay anh ta đã nghe chán, kết quả là để ý nhất, vẫn là đánh giá sư phụ của mình với chính mình. Chỉ là hình thức ở chung của anh ta và Thẩm Tinh Chi đã định hình, nghiêm sư cao đồ, muốn sửa, hai bên đều không quen.

Thời điểm Thẩm Tinh Chi cùng Phó Thanh Phương bọn họ ăn cơm, liền lại nghe thấy Phó Thanh Phương khen Tiếu Dao, nói ánh mắt ông tốt. Thẩm Tinh Chi rất vui vẻ, trước khi đi lại đem Tiếu Dao khen một lần: "Sư phụ đã biết con rất được, tiếp tục nỗ lực, về sau khẳng định có thể thành danh."

Ông cảm thấy Tiếu Dao còn ở giai đoạn sơ học, là cần được khen, trên thực tế Tiếu Dao giờ phút này cũng xác thật cần được cổ vũ, nghe xong lời Thẩm Tinh Chi, trên mặt tuy rằng ngượng ngùng, trong lòng lại là cao hứng, cảm thấy chính mình đi con đường này, có lẽ đi đúng rồi.

Thẩm Tinh Chi nói: "Chờ con học đến không tệ lắm, Để cho con hát vai Xuân Hương trước thử xem sao, đến lúc đó con với sư huynh cùng đài, sư phụ lại qua đây cổ động cho các con."

Hai người sư xuất đồng môn nếu có thể cùng đài hát tuồng, đối với Tiếu Dao mà nói ý nghĩa phi phàm, Tô Quát nói: "Vậy sư đệ em phải nỗ lực hơn, hy vọng chúng ta sớm ngày có thể cùng đài xướng một lần."

Chu Hải Quyền nói muốn bớt thời giờ tới thăm cậu, đem hành trình xê dịch, không qua được mấy ngày cả, qua hai ngày quả nhiên đã qua đây, anh với Thẩm Tinh Chi vừa lúc là hai chuyến phi cơ trước sau, chờ Tiếu Dao và Tô Quát tiễn Thẩm Tinh Chi đi, Tiếu Dao cũng không đi, dự định trực tiếp ở sân bay chờ anh.

"Đám người?"

Tiếu Dao liền cười cười, nói: "Chu Hải Quyền nói muốn tới, còn có hơn một tiếng là đến, em muốn trực tiếp ở đây chờ một lát."

Tô Quát sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười, nói: "Được. Gần chỗ này có một miếu nương nương, nghe nói còn rất có danh tiếng, cậu nếu chờ nhàm chán, có thể đi dạo trước."

"Đã biết."

Sau khi Tô Quát đi rồi, Tiếu Dao liền ở chuyển động ở gần đó một hồi, phi cơ Chu Hải Quyền ngồi đúng giờ là đến, vừa ra tới, đã thấy Tiếu Dao ở trong đám người.

Tiếu Dao hưng phấn mà vẫy vẫy tay với cậu, Chu Hải Quyền kéo rương hành lý đi qua, tới trước mặt liền ôm trước một chút.

Tiếu Dao ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Chu Hải Quyền, trong lòng rất kích động, cười nói: "Vất vả Chu tổng tới thăm tôi."

Chu Hải Quyền cười vỗ về cậu, buông cậu ra nhìn nhìn, nói: "Hình như gầy, ăn nhiều bữa ăn khuya như vậy, đều bổ chỗ nào vậy."

"Em đều làm như nói, em gần đây huấn luyện siêu vất vả." Cậu nói liền đoạt lấy rương hành lý của Chu Hải Quyền, lôi kéo nói, "Em thấy anh cũng gầy."

"Anh là nhớ em đến gầy."

Chu Hải Quyền thoạt nhìn là thật sự nhớ cậu, vừa thấy cậu, tròng mắt đã cứ mãi chưa chịu dịch khỏi mặt cậu, trên xe taxi đã có chút không thành thật, bắt lấy tay cậu cứ luôn không buông ra. Tiếu Dao vốn dĩ đã hưng phấn, bị anh bắt lấy như vậy, lại cào lòng bàn tay cậu, nhiệt khí liền dần dần mà nổi lên, cậu liền có chút khô nóng. Bất quá cũng may Chu Hải Quyền người này ở bên ngoài còn tính quy củ, cũng không nhiều lời một câu, mãi cho đến xuống xe, vào khách sạn, vừa vào cửa Chu Hải Quyền đã ném đồ vật trong tay xuống hôn qua, trực tiếp đem cậu ấn ở phía sau cửa, anh hôn vừa gấp vừa hung, đem mặt Tiếu Dao hôn đến biến hình, đau đớn rất nhỏ càng khiến cho người hưng phấn, Chu Hải Quyền liền cắn cậu một cái, Tiếu Dao ăn đau, đỏ mặt nói: "Đừng cắn miệng em."

Cậu còn phải đi ra ngoài gặp người nữa.

Chính là đã nói quá muộn, khóe miệng cậu cư nhiên bị cắn đỏ. Chu Hải Quyền thở phì phò sờ sờ, nói: "Không có việc gì, không rách."

Tiếu Dao vừa hưng phấn, vừa tức giận, liền nhảy lên cắn môi Chu Hải Quyền, chỉ là cậu không dám hạ thủ tàn nhẫn, cắn không nhẹ không nặng, ngược lại như là đang câu dẫn, Chu Hải Quyền liền đem cậu ôm đến trên giường đè dưới người.

Cũng không biết hôn bao lâu, hai người mới tính hôn đủ rồi, Chu Hải Quyền đứng dậy, nói: "Trên người anh có phải có mùi hay không, anh đi tắm rửa một cái."

Anh người này thích sạch sẽ, ra cửa luôn cần tắm rửa.

Tiếu Dao liền nói: "Anh về phòng anh tắm đi."

"Em đặt phòng cho anh sao?"

Tiếu Dao nằm ở trên giường, nói: "Chính anh không đặt trước sao?"

"Không có," Chu Hải Quyền nói, "Dù sao em đây là phòng giường lớn, ngủ chen chút chút thôi, em còn không tin được anh? Anh nếu thật muốn làm gì, sớm đã thu thập em."

Tiếu Dao cũng muốn cùng Chu Hải Quyền ngủ cùng nhau, cho nên thái độ cũng không kiên quyết thế nào, kỳ thật vừa rồi cùng Chu Hải Quyền cùng nhau vào khách sạn, Chu Hải Quyền không qua quầy tiếp tân, trực tiếp đi theo cậu vào phòng, cậu đã đoán trước được rồi, trong lòng ngứa ngáy ngọt ngào, cũng coi như là cam chịu.

Toilet khách sạn đều là thuỷ tinh mờ, Tiếu Dao cách thuỷ tinh mờ mơ hồ nhìn thấy thân hình cao lớn đĩnh bạt của Chu Hải Quyền, nghĩ tối nay phải cùng nhau ngủ, liền có chút hưng phấn âm thầm. Buổi tối hôm nay có thể phát sinh cái gì, cậu vừa khẩn trương, lại chờ mong. Điểm mấu chốt của cậu vẫn là tương đối thấp, trừ bỏ đứng đắn bạch bạch bạch, cái khác kỳ thật cậu đều được. Cách biệt nhiều ngày thế này, cậu cũng thật sự rất nhớ Chu Hải Quyền, hiện giờ Chu Hải Quyền lại không quản ngàn dặm xa bay qua tới tìm cậu, cậu không cho Chu Hải Quyền nếm chút ngon ngọt, còn cảm giác có lỗi với anh.

(Rớt hết mợ giá rồi anh ơi)

"Tiếu Dao." Chu Hải Quyền bỗng nhiên kêu cậu ở trong phòng tắm.

Tiếu Dao dựa vào tự mình ảo tưởng đều đã đỏ mặt, nghe vậy liền ngồi dậy, thanh thanh giọng nói hỏi: "Làm gì?"

"Đã quên lấy quần nội y vào rồi, em giúp anh lấy một cái đi, ở lớp cuối tận cùng bên trong vali."

Tiếu Dao nói: "Bên trong không phải có khăn tắm à, anh bọc khăn tắm tự mình ra lấy đi, lấy được rồi vào trong thay a."

Cậu cảm thấy chính mình thật là thông minh, nhìn thấu tiểu tâm tư của Chu Hải Quyền về điểm này, khẳng định là thân thể trần trụi chờ cậu vào phòng tắm, muốn đồ mưu gây rối.

Chu Hải Quyền liền lau lau, bọc khăn tắm ra tới, khăn tắm buộc ở bên hông, nửa người trên để trần, cơ bụng cơ ngực đều thấy được, cũng không biết anh bảo trì dáng người tốt như vậy thế nào, ướt dầm dề còn mang bọt nước: "Phòng anh cứ như phòng sói vậy." Anh nói.

Tiếu Dao muốn nhìn lên người Chu Hải Quyền, lại sợ bị anh tóm được, liền rũ đầu nói: "Ai kêu anh không thành thật, tâm địa gian xảo không giấu được."

Chu Hải Quyền liền cười, mở rương hành lý, Tiếu Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn đến rương hành lý của Chu Hải Quyền, chỉ thấy đồ vật bên trong tuy rằng nhiều, thế nhưng bày biện gọn gàng ngăn nắp, ngay cả quần áo cũng gấp giống như khối đậu phụ.

"Hành lý của anh là dì Vương giúp anh thu thập, hay là tự anh thu thập?"

"Bản thân anh. Tự mình thu thập, thời điểm tìm đồ vật cũng dễ tìm." Chu Hải Quyền nói liền ngẩng đầu lên, tóc vẫn là ướt dầm dề, đôi mắt cũng là ướt dầm dề, vừa đen vừa sáng, rất xinh đẹp, một giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống đất, rơi lên trên má anh, lại nhanh chóng chảy xuống dưới, khiến gương mặt kia càng hiện sinh mệnh lực bừng bừng, có một chút dã tính.

"Anh thay ở đây nha?" Chu Hải Quyền nói.

"Anh tùy tiện." Tiếu Dao nói.

Chu Hải Quyền liền cầm quần nội y đứng lên: "Em đừng nói, hiện tại để anh không mặt gì trước mặt em, thật là có hơi không quá quen."

Anh nói xong liền cầm quần nội y đi vào phòng tắm thay đồ, Tiếu Dao bỗng nhiên liền cười, nằm xuống, tay nắm góc gối đầu vò vò, cảm thấy Chu Hải Quyền ngẫu nhiên ngây thơ lên, cũng phá lệ làm người động tâm.