Khi tùy tùng và Tiểu Mãn chạy đến thì tên áo đen đã nằm dưới đất, bị tôi khóa tay dưới đất nằm la hét xin tha mạng.
Nhìn thấy người ứng cứu đến tôi buông hắn ra, nhưng có lẽ bị trật khớp rồi, muốn lành lặn cũng phải tĩnh dưỡng bài ba tháng.
"Công chúa, người có bị thương không?"
Tôi lắc đầu:"Ta không sao, mau đến bắt hết bọn chúng lại cho ta… xem kẻ nào muốn hãm hại bổn công chúa."
Trương Tử Ngôn tiến về phía tôi, nhìn thấy tôi không bị thương liền ôm lấy tôi đầy lo lắng.
Tôi nhìn thấy trên vai hắn bị thương.
"Ngài bị thương rồi."
"Chỉ là vết thương nhỏ, đi thôi ta đưa nàng về phủ."
Tôi có chút sợ nha, nếu hôm nay không đi cùng Trương Tử Ngôn thì cái mạng nhỏ này cũng khó lòng giữ được.
Về đến phủ, tôi xử lý và băng bó vết thương cho hắn.
Vì vết thương trên vai nên hắn phải cởi bỏ áo ngoài ra.
Tôi ngượng đến đỏ mặt.
"Để Trình Phong làm, nàng nghĩ ngơi đi."
"Ngài vì ta mà bị thương, ta đâu thể làm ngơ được."
Thật ra thì tận mắt được nhìn body săn chắc của hắn chính là tôi được lợi rồi hahaha.
Vết thương cũng không hề nhẹ, ngày xưa cũng không có thuốc giảm đau. Vậy mà lúc tôi dùng nước muối sát khuẩn hắn cũng không có chút gì gọi là đau đớn.
Dã man thật.
Sau khi băng bó vết thương xong hắn liền mặc lại áo trong sự tiếc nuối của tôi.
"Tướng quân, tất cả bọn áo đen bị bắt lại đều không qua khỏi, chỉ có một tên bị công chúa làm gãy tay còn sống sót."
"Là kẻ nào?"
"Là Tô tể tướng."
Ông ta chắc vì tôi làm mất mặt nên muốn bắt tôi để trừ khử đây mà.
"Trình Phong, ngươi mang người qua phủ Tể tướng trả người."
"Chúng ta không truy cứu sao?"
"Ông ta tức giận cũng là lẽ hiển nhiên, trả người chính là đang cảnh cáo lão già đó. Gọi Vũ Hán vào thư phong, ta có việc cần bàn."
Trình Phong tuân lệnh rời đi.
Tiểu Mãn không biết làm sao cũng bỏ tôi lại mà đi ra ngoài.
"Mỹ Nhi, lại đây."
Tôi ngồi cạnh Trương Tử Ngôn.
"Có chuyện gì sao?" - Tôi hỏi.
"Sắp tới ta phải rời khỏi kinh thành một thời gian, nàng ở lại nơi này ta chỉ e nàng bị ức hiếp."
"Ngài đi đâu, ta theo ngài là được."
Trương Tử Ngôn lắc đầu:"Nơi đó rất nguy hiểm, nàng không thể đến."
"Vậy ý ngài là gì?"
"Không phải nàng luôn muốn rời đi."
Thì ra là muốn đuổi tôi đi.
Tôi muốn đi nhưng là tôi sẽ tự đi, còn bị đuổi khéo như vậy thì rất dễ bị tổn thương.
Hắn lấy ra một gói đồ cuộn trong tấm vải chắc chắn.
"Ta đã sắp xếp cho nàng rồi, rơi khỏi nơi này sống cuộc sống mà nàng mong muốn."
Tự nhiên tôi thấy đau nhói trong lòng, tôi quyến luyến cái gì khi mà người ta đã muốn đuổi tôi đi rồi.
"Trương Tử Ngôn, ngài… ngài… ngài thật sự muốn ta đi sao?"
Trương Tử Ngôn gật đầu:"Mỹ Nhi, tất cả những gì ta làm đều là muốn tốt cho nàng."
Tốt cho tôi, tôi cảm thấy không có gì là tốt cả…
Nhưng nhà người ta, người ta đuổi thì đi thôi.
Tôi và Tiểu Mãn quay về gian phòng, mở túi đồ Trương Tử Ngôn đưa có rất nhiều ngân phiếu và vàng bạc, hắn cũng biết tôi nghèo sao?
"Công chúa, chúng ta phải đi thật sao?"
Tôi gật đầu:"Sống một cuộc sống tự tại, không phải là điều ta và muội mong muốn sao?"
"Nhưng sao công chúa lại buồn."
Tôi buồn mà thể hiện ra mặt luôn sao? Đúng là thật thảm hại mà.
Đúng như đã hẹn, vào đêm hôm đó Vũ Hán đưa tôi và Tiểu Mãn rời đi… ngay cả tiễn Trương Tử Ngôn cũng không đến tiễn tôi đi.
Tôi quay lưng nhìn phía sau, tướng phủ cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút sau dòng đường.
Ngồi trong xe ngựa, tôi bật khóc.
Tôi thật sự không muốn rời xa Trương Tử Ngôn.
Nhưng chuyến đi này, có lẽ cả đời còn lại cũng không gặp lại.
Tiểu Mãn không nói gì, ngồi bên cạnh ôm lấy tôi dỗ dành.
Vũ Hán đưa chúng tôi đi ra khỏi thành, đến một thôn nhỏ bên ngoài… Trương Tử Ngôn dường như đã chuẩn bị sẵn cho tôi.
"Công chúa, thời gian đến có lẽ người không nên quay về kinh thành."
Tôi gật đầu.
Tôi cũng không muốn quay về.
Đợi Vũ Hán đi, Tiểu Mãn cùng tôi đi vào căn phòng rộng mà Trương Tử Ngôn đã chuẩn bị.
Tôi còn chưa kịp vào đến nhà thì đã bị một đám người bịt mặt xông ra.
Trời ơi, ở đâu mà lắm kẻ muốn lấy mạng tôi quá vậy.
Lần trước còn có Trương Tử Ngôn cứu mạng, lần này chết chắc rồi.