Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 19: Thầy Tướng Số




Nhìn thấy bọn người họ đã bị tôi ra tay thê thảm rồi còn bị Trương Tử Ngôn ép Hoàng hậu phạt vả miệng thì quá là đáng thương rồi.

Tiểu Mãn và tôi nhìn nhau nén cười.

"Thưa Hoàng hậu nương nương, thần và công chúa xin phép cáo lui… chuyện lần này cũng không muốn truy cứu nữa, mong nương nương thận trọng chỉnh đốn lại bọn nô tài này."

Nhìn bà ta tức giận mà không dám đáp lại Trương Tử Ngôn khiến tôi không thể nhịn được cười.

Hắn ta và tôi rời khỏi hoàng cung, vô tình đi ngang qua Tô Tử Khiêm đang đi tuần tra trong hoàng cung.

Tôi và hắn đi ngang qua Tô Tử Khiêm, tôi lén nhìn về phía Tô Tử Khiêm thì phát hiện hắn ta cũng nhìn tôi, chạm vào mắt tôi liền nở một nụ cười.

Cười với tôi sao?

Vì phép lịch sự, tôi cũng cười đáp lại.

Vậy mà nụ cười kia lai lọt vô mắt Trương Tử Ngôn. Vậy rồi không biết ăn phải gì, hắn ta kéo tôi đi thật nhanh.

Trên xe ngựa quay về Tướng phủ.

Tôi không muốn nhìn thấy mặt băng của hắn liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Toàn cảnh ngày xưa hiện ra trước mắt tôi, phố xá đông đúc kẻ mua người bán… rất náo nhiệt.

Tôi nhìn thấy một ông lão bày một cái bàn ngồi giữa đường, cũng không trưng bán cái gì liền thắc mắc.

"Tiểu Mãn, bên kia là bán gì vậy muội biết không?"

Tiểu Mãn cũng nhìn ra bên ngoài theo hướng tôi chỉ liền nói:"Công chúa, nô tỳ từ nhỏ đã tiến cung theo người, những món đồ bên ngoài nhân gian cũng không biết nhiều."

Trương Tử Ngôn liếc nhìn liền nói:"Thầy tướng số."

Tôi liếc nhìn Tiểu Mãn cười gian xảo, con bé cũng gật đầu đồng ý giống như đã hiểu lòng nhau.

"Tử Ngôn, ta muốn xuống mua một cái kẹo đường." - Tôi nhìn hắn hỏi

"Ta cho người mua giúp nàng." - Trương Tử Ngôn nói.

"Ta muốn coi cách họ làm kẹo đường." - Tôi vội xua tay.

Trương Tử Ngôn nhìn tôi rồi cho dừng xe, hắn bước xuống trước rồi đỡ tôi xuống.

Vậy mà hắn ta cứ đi kè kè theo tôi và Tiểu Mãn thì làm sao tôi có thể trải nghiệm xem bói toán của người xưa được.

Thật tức chết…



Vậy mà khi đi ngang qua, thầy tướng số liền nhìn tôi mà nói.

"Cô nương này, trên mặt có một vầng trăng khuyết tối đen như mực… sắp tới cẩn thận họa sát thân."

Tôi hơi sợ liền dừng lại nói:"Có cách giải quyết không?"

Trương Tử Ngôn kéo tôi lại, nghiêm nghị lắc đầu.

"Ăn nói hoang đường."

"Nếu đã có duyên đi qua, xin mời cô nương ngồi xuống đây, cho ta xem chỉ tay để tìm cách giải hạn."

Tôi vội ngồi xuống, có cô gái nào không thích xem bói chứ, dù nó đúng hay sai haha.

Trương Tử Ngôn không cản được tôi liền đứng phía sau.

Tiểu Mãn cũng chăm chú đứng kế bên.

Thầy tướng số coi chỉ tay của tôi một lúc liền vẽ tây vẽ tàu gì bằng một chiếc đũa lên tay tôi.

"Ta đã giải hạn sát thân cho cô nương rồi, xin bỏ tiền."

Hả…

Có phải lừa đảo không?

Trương Tử Ngôn thấy vậy liền bỏ một ít tiền vào trong chén rồi kéo tôi đi.

"Cô nương… sẽ có quý nhân phù trợ, người này có duyên nhưng không có nợ… thật đáng tiếc."

Tôi quay lại nghe lời thầy tướng số nói… quý nhân phù trợ sao, có đáng tin không?

"Đừng tin bọn thầy tướng số chỉ giỏi hù dọa các cô nương để lấy tiền." - Trương Tử Ngôn cầm một cây kẹo đường đưa về phía tôi.

Ở bên cạnh hắn ta, đúng là họa sát thân rình rập thật.

Nhưng phú nhân phù trợ tôi hiện tại ngoài hắn ra thì còn có ai… có duyên nhưng không có nợ, có phải là đang nói đến tôi và hắn.

Tôi đang đứng ăn kẹo đường bên cạnh Trương Tử Ngôn thì có một đám mặc áo đen lao đến bao vây bọn tôi… tên nào cũng cầm những thanh gươm nhọn hoắc.

Tiểu Mãn sợ ôm chặt lấy tôi.

Lão thầy tướng số đó có phải nói quá linh ứng không vậy, chưa kịp suy nghĩ đã chuẩn bị gặp họa rồi.

Trương Tử Ngôn rút thanh gươm trên người ra… nhìn quá là oai phong, quá xuất sắc, không hổ danh chồng tôi.



Ôi… trong cái tình huống ngàn cân treo sợi tóc này tôi lại bị hắn mê hoặc… thật là thảm hại mà.

"Trương Tử Ngôn, chỉ cần giao người… bọn ta sẽ tha cho ngươi."

Giao người… ý là muốn bắt tôi?

Này… tôi có làm gì gây thù chuốc oán gì với ai…

À khoan, hình như cũng có vài người tôi gây thù.

"Các người là người của ai, cả gan dám động đến người của Tướng phủ."

Trương Tử Ngôn bình tĩnh thăm dò đối thủ.

"Ngươi không cần quan tâm… chỉ cần giao cô ta cho bọn ta." - Tên bịt mặt đứng đầu nói

"Nếu ta không cho phép." - Trương Tử Ngôn vun kiếm về phía hắn:"Ai dám động đến nàng ấy, phải bước qua xác của ta."

Hắn liền nhìn về phía tôi nói:"Nàng chạy thật nhanh về phía xe ngựa, tùy tùng sẽ bảo vệ nàng… bọn chúng để cho ta xử lý. Nhanh… chạy đi."

Tiểu Mãn liền kéo tay tôi chạy đi…

Tôi không muốn bỏ lại hắn một mình… nhưng ở lại chỉ sợ vướng bận tay chân hắn.

"Lên đi, bắt cô ta lại."

Bọn chúng đồng loạt tiến lên, từng kẻ bị Trương Tử Ngôn ra tay nằm lăn dưới mặt đất.

Có đánh nhau nên người dân cũng trốn hết… đoạn đường trở nên vắng lặng.

Tiểu Mãn đang chạy thì quay lại phía sau… nhìn thấy một tên áo đen đã đuổi sắp đến rồi.

Tôi thì chạy nhanh nhưng Tiểu Mãn thân thể hơi tròn nên chạy một lúc đã giảm hẳn tốc độ.

"Công chúa, mau theo ta… nếu không đừng trách đao kiếm vô tình."

Tôi nhìn xung quanh… nhanh chóng lấy một khúc cây của người bán hàng bên đường.

"Có giỏi thì đến đây bắt ta. Tiểu Mãn… muội chạy về xe ngựa gọi người tiếp ứng." - Tôi đẩy con bé đi.

Con bé lần trước đã nhìn thấy tôi đánh bọn cung nữ nên có lẽ cũng tin tưởng mà bỏ chạy thật nhanh.

Tên áo đen nhìn tôi cười khinh… hắn quăng thanh gươm trên tay xuống đi về phía tôi.

Ai da, có cái gươm thì bà đây còn sợ, chứ muốn đấu tay đôi thì xin lỗi… bà đây cóc sợ ai.