Thoáng chốc, cũng đến ngày Tướng phủ hoa đèn giăng ngập lối chuẩn bị rước tân nương cho Trương Tử Ngôn.
Từ ngày đó, tôi và hắn cũng không gặp mặt.
Tôi đợi từng ngày để rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống bình dị chốn nhân gian.
Rất đông người đến chúc mừng, có lẽ việc này cũng rất đỗi bình thường nên bọn họ cũng không nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, có người còn chúc mừng tôi có thêm chị em để gánh vác chuyện tề gia trong phủ.
"Mỹ Nhi, muội có khỏe không?"
Tôi đang đứng ở hoa viên, tránh đi sự ồn ào ở nhà chính, cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng không muốn nhìn thấy.
Tôi cũng thật ích kỉ.
Tiểu Mãn đứng phía sau nói nhỏ:"Là Tứ Hoàng Tử Triệu Tương… ca ca của người."
"Tứ ca, muội vẫn khỏe."
Tôi đáp.
"Từ ngày muội xuất giá cũng không quay về Hoàng cung thăm Thuận Phi Nương Nương, người cũng nhiều lần nhắc đến muội."
"Muội cũng rất nhớ người, chỉ là trong ngoài Tướng phủ có nhiều việc, muội sẽ đến thăm người sớm nhất."
"Được, ta sẽ báo với nương nương để người vui. Chúng ta mau quay vào trong, sắp đến giờ bái đường rồi."
"Huynh cứ vào trước… muội sẽ vào sau?"
Triệu Tương nhìn tôi rồi cũng không hỏi gì mà quay lưng rời đi.
"Công chúa, ngày xưa Tứ hoàng tử và Tướng quân là bạn đồng môn cùng học chữ luyện võ công nên rất thân thiết. Còn người và hoàng tử thì không có chút thân thiết nào… ngày xưa ngài ấy còn hay ức hiếp người… có lẽ vì người gả cho Tướng quân, nên Tứ hoàng tử cũng không muốn làm khó dễ người nữa."
Thì ra cũng là địch.
"Còn Thuận phi."
"Thuận phi là mẫu phi của người, kể từ khi mẫu phi của người qua đời, Hoàng thượng trao người cho Thuận phi chăm sóc… nhưng Thuận phi cũng không bảo vệ người, thật ra ngày xưa công chúa từng vô tình nói với nô tỳ rằng, cuộc hôn nhân này vừa vì yêu vừa vì mưu đồ đoạt vị… người không hề oán trách Tướng quân dù Tướng quân có muốn người phải chết."
"Tiểu Mãn, sao giờ muội mới chịu nói ra?"
"Công chúa, nô tỳ cảm thấy người mất đi hết kí ức thật tốt, nô tỳ chỉ muốn nhìn thấy người vui vẻ an yên mà sống… công chúa, chúng ta cũng sắp rời đi rồi… người đừng quay trở về Hoàng cung." - Tiểu Mãn lo lắng ôm lấy tay tôi.
Thì ra cuộc hôn nhân này đã khiến cô công chúa nhỏ chết tâm.
Vừa vì yêu mà chấp nhận gả cho Trương Tử Ngôn, cũng vì vậy mà trên người phải thực hiện một giao dịch gì đó.
Có lẽ Trương Tử Ngôn biết… nên hắn ta căm ghét Triệu Mỹ Nhi như vậy.
Từ khi biết Triệu Mỹ Nhi đã không còn nhớ về chuyện ngày xưa… ánh mắt của hắn ta cũng đã dịu dàng hơn ngày đầu tiên tôi và hắn gặp mặt.
"Tiểu Mãn, muội đừng giấu ta nữa… chắc chắn muội vẫn còn giấu ta."
Tôi nhìn cái gương mặt của Tiểu Mãn có thể biết, con bé đang giấu tôi… bởi vì con bé không dám nhìn tôi như mọi ngày.
"Công chúa, khi nãy nô tỳ gặp người trong đoàn tùy tùng của Tứ hoàng tử… hắn ta nói nếu công chúa để cuộc liên hôn thành công… bọn chúng sẽ… sẽ…"
"Sẽ làm sao?"
"Sẽ giết nô tỳ và cả nhà của nô tỳ."
"Sao có thể…?" - Tôi có chút hoảng… ở nơi này nói một câu muốn giết là giết sao?
"Công chúa… Tướng quân đã hứa sau khi thành thân với Tô tiểu thư sẽ để công chúa rời đi."
Tôi lắc đầu:"Không, Tiểu Mãn… muội phải nhớ rằng ta sẽ luôn bảo vệ muội, muội không cô đơn."
Tôi nắm tay kéo Tiểu Mãn đi lại bờ hồ trong khuôn viên…
Bầu trời hôm nay xanh trong, cũng giống như đang chúc mừng cho đôi tân lang và tân nương ngày hôm nay.
"Tiểu Mãn… muội chạy vào nhà chính thông báo… ta vì uất hận mà muốn nhảy xuống hồ tự sát, muội không khuyên được… hiểu không?"
"Công chúa, người làm vậy…"
"Đi đi, để bọn họ bái đường là hỏng chuyện."
Tiểu Mãn vừa khóc vừa chạy đi.
Tôi nhìn xuống hồ nước trong xanh… có khi nào nhảy xuống hồ tôi có thể quay về hiện tại không nhỉ.
Có thật quay về sẽ tốt hơn không?
Nơi này có gì đó khiến tôi lưu luyến.
"Mỹ Nhi, nàng xuống đây cho ta."
Người đầu tiên chạy đến không ai khác chính là Trương Tử Ngôn.
Trên thân hắn mặc bộ hỷ phục đầy màu sắc… nhìn hắn đẹp như tranh vẽ.
"Tử Ngôn, chàng đến rồi." - Tôi mỉm cười nhìn hắn.
"Công chúa, hôm nay là ngày ta và Tử Ngôn thành thân, người làm vậy là có ý gì?" - Tô Hinh Dư tức giận khi bị phá đám.
Tôi không quan tâm đến cô ta… ánh mắt chỉ nhìn về phía Trương Tử Ngôn.
"Mỹ Nhi, nghe lời ta… mau xuống đi nơi đó rất nguy hiểm."
"Tử Ngôn, ta không đồng ý cho chàng thành thân với cô ta.. ta không cho phép chàng nạp thê thiếp… ta không không phép."
Tôi vừa nói vừa khóc… là thật lòng hay giả dối, tôi cũng không rõ.
"Tử Ngôn, các người là có ý gì đây… vì sao lại bức Mỹ Nhi đến mức này." - Triệu Tương lên tiếng.
"Trai tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình… hà cớ gì cô ta lại ủy khuất như vậy…" - Lão phu nhân nói tiếp:"Còn không mau bước xuống, có phải muốn dùng gia pháp."
"Tổ mẫu, người đã hứa với con…" - Trương Tử Ngôn không vui khi Lão phu nhân muốn phạt tôi.
"Ta hứa với con không phạt cô ta nếu như con chấp nhận thành thân với Hinh Dư… nhưng bây giờ là tình huống gì đây, cả một đời con gái chỉ thành thân một lần, vậy tại sao con lại chạy đến nơi này để qua mất giờ lành."
Lão phu nhân này cũng quá nhẫn tâm.
"Tử Ngôn, nghe lời Tổ mẫu quay về bái đường cùng cô ta đi, để mặc cho thiếp lạnh lẽo dưới đáy hồ này mà khóc than cho phận nữ nhân không muốn chung chồng."
"Mỹ Nhi, nàng nghe ta, đưa tay cho ta…"
Hắn ta bước đến đưa tay về phía tôi.
Tôi không đưa tay về phía hắn mà tự mình nhảy xuống hồ sâu.
Bao nhiêu người ở đây, chắc cũng không ai để tôi chết đuối phải không?