Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý

Chương 14: Chuyện Khó Nói




Tôi đi đến thư phòng của Trương Tử Ngôn tìm hắn.

Trên đường đi tuy ngắn nhưng đúng như Tiểu Mãn nói là mọi người đang tất bật chuẩn bị rất trang trọng.

"Trương Tử Ngôn, ta có chuyện hỏi ngài."

Tôi đi vào bên trong, nhìn thấy Trương Tử Ngôn đang ngồi đàm đạo với một người đàn ông có gương mặt khá xảo trá, tôi nhìn ông ta cũng biết người này không tốt lành gì.

"Thần Tô Hàn tham kiến thập thất công chúa."

Tô Hàn - Tô Hinh Dư.

Chắc ông ta là cha của Tô Hinh Dư.

"Chào ngài, Tể tướng đại nhân."

"Mỹ Nhi, nàng đến tìm ta có việc?" - Trương Tử Ngôn nhìn tôi có chút kinh ngạc.

Không cần hỏi nữa… sự có mặt của Tể tướng Tô Hàn ở nơi này cũng đã trả lời cho câu hỏi của tôi rồi… hắn vậy mà chuẩn bị lập phòng nhì, còn không muốn báo với tôi một câu.

Tôi nhìn Trương Tử Ngôn rồi lắc đầu:"Không có gì, chỉ là chuyện vặt mà thôi… ta không làm phiền ngài và Tể tướng bàn chuyện đại sự nữa."

Tôi quay lưng rời đi.

"Công chúa, sắp tới Tiểu Dư nhà thần đến nơi này, nhờ công chúa chiếu cố chăm sóc con bé."

"Ngài an tâm, Tô Hinh Dư lanh lợi thông minh… rất được lòng tất cả mọi người trong Tướng phủ." - Tôi đáp.

Nói xong liền đi thẳng.

Tháng qua hắn nhẹ nhàng ân cần với tôi, chỉ là áy náy chuyện muốn lập thiếp này.

Tôi thơ thẩn đứng ở vườn hoa, vừa nghĩ tới quản thời gian qua của tôi và hắn, vừa nghĩ đến việc hắn sắp cưới Tô Hinh Dư.

"Công chúa, có người đến." - Tiểu Mãn kéo áo tôi ra hiệu.



Phía xa là Lão phu nhân và tiểu cún Tô Hinh Dư đang đi phía sau.

Họ hình như đang tiến về phía tôi.

Giờ bỏ chạy thì còn kịp không?

Đó là lý do tôi không chịu rời khỏi gian phòng, sợ cái gọi là vô tình gặp này cũng rất là nguy hiểm.

"Mỹ Nhi thỉnh an Tổ mẫu."

"Nghe Tử Ngôn nói cô vẫn còn yếu, xem ra đã khỏe lại rồi." - Lão phu nhân nhìn tôi dò xét.

"Dạ, sức khỏe con vốn không tốt… đã phiền lòng người."

Lão phu nhân và Tô Hinh Dư vậy mà cũng không gây khó dễ cho tôi, nói đôi ba câu thì rời đi.

Tôi nhớ lại lời Trương Tử Ngôn từng hứa, khi nào tôi khỏe lại sẽ để tôi rời đi.

Vợ còn chưa rời đi, hắn đã kiếm người thay thế rồi.

Nhưng thời gian qua tôi tự dưng lại quên đi mất lời hứa đó, vậy mà tôi lại muốn thời gian dừng lại ngay cái ngày mà hắn đưa cho tôi cây kẹo đường… lúc đó ánh mắt hắn dịu dàng, gương mặt tràn đầy nét ôn nhu.

"Tiểu Mãn, xem ra thời gian vừa qua Tướng quân đối tốt với ta là có mục đích."

Tiểu Mãn lắc đầu:"Công chúa, không phải như người nghĩ đâu."

"Muội giấu ta chuyện gì sao?"

Tiểu Mãn cúi đầu thú nhận:"Lần nô tỳ đến tìm Tướng quân về cứu công chúa… trên đường đi bị Tướng quân dồn hỏi về sự thay đổi của người… nô tỳ đã nói với Tướng quân người đã mất đi quá khứ, hiện tại không nhớ gì nữa và là một người hoàn toàn khác."

"Vậy nên hắn ta mới đến thăm dò ta?"

Tiểu Mãn lắc đầu:"Công chúa, Tướng quân không như người nghĩ đâu, chuyện này rất khó nói."

Khó nói?



Xem ra Tiểu Mãn còn giấu tôi rất nhiều chuyện liên quan đến cô công chúa Triệu Mỹ Nhi này.

Khi tôi quay về lại gian phòng thì Trương Tử Ngôn đã đợi sẵn bên trong.

"Mỹ Nhi."

"Trương tướng quân, để tôi nói trước."

Trương Tử Ngôn gật đầu.

"Ngài từng hứa sẽ cho ta rời đi, ngài còn nhớ?"

"Ta nhớ."

"Ta muốn rời đi."

Trương Tử Ngôn im lặng một lúc lại nói:"Nàng muốn rời đi cũng được, nhưng đó là sau khi hôn lễ giữa ta và Tô Hinh Dư diễn ra."

Tôi phải chứng kiến cảnh chồng tôi đi lấy vợ.

Sao tôi cảm thấy mình giống mẹ quá, chứng kiến cảnh ba có người phụ nữ khác cũng không làm gì được… chỉ là tôi chưa tự vướng vào một mối khác như bà.

"Trương Tử Ngôn, từ hôm nay ta không muốn thấy mặt ngài nữa… ngài đừng đến đây nữa."

Tôi quay lưng đi, tôi căm ghét sự giả tạo của hắn.

"Được…"

Hắn nói rồi lại rời đi… cho đến khi không còn nghe tiếng bước chân của hắn nữa… tôi mới quay lại.

Trên bàn, hắn để lại cho tôi một chiếc ngọc bội rất đẹp…

"Công chúa, người khóc sao?"

Tôi lúc này mới để ý đến giọt nước mắt lăn dài rơi xuống… tôi vậy mà khóc vì hắn sao?