Nói tóm lại, ngoại trừ việc mỗi ngày bị người đàn ông gọi đi cho hắn bú sữa, cuộc sống của Cố Viễn ở Ninh Vương phủ cũng được xem là vô cùng thoải mái.
Mỗi ngày đều ngủ trên chiếc giường nệm ấm chăn êm, ngủ sớm dậy trễ—— Ngày hôm sau Lận Kính Trầm phát hiện dưới đáy mắt Cố Viễn có hai cái quầng thâm đen, gọi cậu lại hỏi nguyên nhân vì sao lại như vậy, thì nghe Cố Viễn nói là vì giường cứng quá ngủ không được, hắn trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó hắn gọi Vương quản gia tới, bảo Vương quản gia sai người đi lấy chăn bông, trưa hôm đó, Vương quản gia hùng hồ dắt theo mười mấy anh thanh niên trai tráng ôm chăn vào phòng Cố Viễn, trải lên giường cậu từng lớp một, cho đến khi Cố Viễn đặt mông ngồi xuống tỏ vẻ được rồi, ông mới phất tay mang theo mấy cái chăn không dùng đến rời đi.
Cố Viễn hạnh phúc lăn qua lăn lại trên giường.
Ngoại trừ Lận Kính Trầm ra, Cố Viễn với tư cách là một người đã từng nằm trên chiếc giường của Ninh Vương, cậu dám khẳng định rằng, giường Lận Kính Trầm méo có tuổi!
Không chỉ riêng việc ngủ, đồ ăn ở phủ Ninh Vương cũng rất được chú trọng, mỗi ngày đều có tận mười mấy món được thay đổi đa dạng đưa vào viện Cố Viễn, thỉnh thoảng cậu muốn ăn món đã từng ăn qua lúc trước, nếu như có điều kiện thì có thể làm ra được, chỉ cần nói với đầu bếp một tiếng, hê hê, buổi tối có thể bưng lên một món gần giống!
Cố Viễn tuỳ ý chơi đùa ở phủ Ninh Vương, chưa được mấy ngày, mà các thái giám trong phủ đều học được cách trèo cây đào trứng chim.
Đương nhiên, ở thời đại này cũng tàn khốc giống như thế kỷ 21, ai cũng phải làm mới có ăn—— Mỗi ngày đến đúng giờ Cố Viễn đều phải tới phòng Lận Kính Trầm cho hắn bú sữa.
Công việc này, Cố Viễn cố gắng làm quen được vài ngày nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, cũng may Lận Kính Trầm không giống như ngày đầu tiên tàn bạo mất đi lý trí, hầu như mỗi lần làm chuyện này, hắn đều cực kỳ tôn trọng Cố Viễn, đôi lúc hắn mất đi lý trí hai tay sẽ nhịn không được mà bóp chặt eo nhỏ cậu, nhưng khi độc tính giảm dần, hắn sẽ nhanh chóng rút bàn tay hư hỏng ra khỏi người Cố Viễn.
...... Chỉ là, Cố Viễn cảm thấy, hình như động tác rút tay của hắn càng ngày càng chậm.
Cậu ở thời đại này không bao lâu thì trời bắt đầu có tuyết rơi.
Cố Viễn nói với đầu bếp món ngày hôm nay cậu muốn ăn, sau đó cậu nói cách làm ra, quả nhiên đến tối đầu bếp liền mang theo một món ăn dưới sự hướng dẫn của cậu, là một nổi lẩu đầy đủ hương vị, màu sắc, lúc mang tới khói còn nghi ngút bốc lên.
Cố Viễn nhìn thời tiết bên ngoài, rồi nhìn đến nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút trên bàn, hỏi Tuyết Liên: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tuyết Liên chơi với cậu hai ngày nay cũng bắt đầu quen thuộc với cậu, nàng biết cậu không hề kiêu căng, nhìn thời tiết bên ngoài rồi nói: "Giờ Tuất* rồi Cố công tử, hôm nay đầu bếp nghiên cứu món ăn mới của ngài đưa ra nên tới hơi trễ một chút." (tra gg thì bảo là từ 19h đến 21h)
Cố Viễn gật đầu, không bao lâu nữa Vương quản gia sẽ đến gọi cậu, cậu nghĩ một hồi, bảo Tuyết Liên đi lấy một cái hộp đựng đồ ăn đến, rồi bỏ nồi lẩu vào đó, khoác lên một chiếc áo choàng dài màu trắng, nói: "Đi, chúng ta đi tìm người chơi thôi."
Thời tiết lạnh như vậy, một mình ăn lẩu không thú vị chút nào, cậu đi tìm Lận Kính Trầm chơi đây.
Lúc Cố Viễn đến chính viện, Lận Kính Trầm mới vừa quay về sau khi họp xong với các đại thần. Hắn đi đến chiếc bàn rồi ngồi xuống, đang do dự có nên gọi Cố Viễn tới không—— theo lý mà nói giờ này độc trong người hắn chưa phát tán, hắn không nên làm phiền Cố Viễn, nhưng trong lòng hắn rất muốn gặp người.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy khi có Cố Viễn bên cạnh mình, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ hơn một chút.
Dạo gần đây ngay cả Vương quản gia cũng hay thường nói rằng, sau khi Cố Công tử tới, phủ Ninh Vương có sức sống của người ở hơn—— mặc dù sau khi hai người làm xong việc cũng không nói gì nhiều, nhưng thỉnh thoảng Lận Kính Trầm có thể nghe thấy giọng Cố Viễn đang bày cách chơi trò chơi mới cho tiểu nha đầu, hay là chỉ đầu bếp làm món mới.
Nghe có vẻ vui.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Lận Kính Trầm quyết định rồi, từ nhỏ hắn đã lớn lên trong hoàng thất, không có thói quen đè nén dục vọng đời thường của mình, hắn giơ tay chuẩn bị kêu người đi gọi Cố Viễn tới đây, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cửa đã bị người từ bên ngoài gõ vào, giọng nói của người vừa quanh quẩn trong đầu hắn vang lên từ bên ngoài: "Ninh Vương điện hạ ơi... Ta vào được không?"
Lận Kính Trầm nhanh chóng ngồi thẳng dậy, giả bộ lơ đãng 'ừ' một tiếng.
Lận Kính Trầm không chớp mắt nhìn về phía cánh cửa, chỉ thấy hắn vừa nói xong, hai cánh cửa vốn dĩ đóng chặt liền kẽo kẹt vài tiếng rồi bị người bên ngoài đẩy ra thành một cái khe hở nhỏ, người bên ngoài hé mắt nhìn vào trong, xác định bên trong không có người thứ hai, mới đẩy toang cửa ra, nghênh ngang đi vào.
Cậu vừa đi vào, Lận Kính Trầm liền thấy trong tay cậu xách theo một hộp đồ ăn.
Không chờ hắn đặt câu hỏi, Cố Viễn đã nhịn không được mà mở nắp hộp ra bắt đầu khoe khoang, "Đây là món mới ta kêu lão Trương nghiên cứu đó, gọi là lẩu, ăn khi trời lạnh như thế này cực kỳ thích hợp, ngươi ăn thử xem!"
Lão Trương là đầu bếp Lận Kính Trầm đưa cho cậu.
Tầm mắt của Lận Kính Trầm dừng lại trên khuôn mặt ửng đỏ của cậu hai giây, sau đó mới dời xuống nhìn hộp thức ăn được mở ra trên bàn —— món ăn trong hộp nhìn cực kỳ hấp dẫn, dầu đỏ trên bề mặt sôi ùng ục bốc khói nghi ngút, sau khi ngón tay trắng nõn của thiếu niên mở nắp hộp ra, ngón tay tay bị nóng phỏng làm cậu hít hà một tiếng, vội nắm lấy hai tai mình chà xát.
Lỗ tai bị xoa đến đỏ bừng hoà cùng với khuôn mặt đỏ hồng của cậu.
Bây giờ Lận Kính Trầm mới ý thức được, tầm mắt của mình đã không tự giác được mà dừng trên mặt đối phương.
—— Bây giờ mặt của cậu phúng phính ửng đỏ như trái đào, cười tươi ra mặt, đôi mắt vừa to vừa sáng, xinh đẹp giống như một bông hoa đào nhỏ vừa nở rộ dưới tuyết.
Hắn ho khan vài tiếng, không biết là vì sắp tới giờ độc phát tán hay là vì đồ ăn trong nồi lẩu quá nóng, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt từ dưới thân vọt lên, hắn liếc nhìn thiếu niên một cái, tầm mắt nhìn chằm chằm ngực cậu bị quần áo cái che kín mít.
Sau đó khó khăn dời đi.
Cố Viễn cố ý mang đồ ăn đến cho hắn, dù sao hắn cũng nên ăn vài miếng.
Luồng nhiệt trong người xông thẳng lên trên, Lận Kính Trầm dùng chút lực kẹp lấy đôi đũa gỗ hướng về phía đồ ăn, muốn gắp đồ ăn trong đó bỏ vào miệng.
Vốn dĩ Cố Viễn rất vừa lòng khi thấy hắn phối hợp với mình như thế, vừa chuẩn bị ngồi xuống ăn uống thả ga với đối phương, thì thấy gân xanh chằng chịt nổi lên trên bàn tay đang cầm đũa của hắn, giống như là đang nhịn xuống cơn đau đớn tột cùng nào đó...... Cậu sửng sốt, lập tức nhìn mặt đối phương, quả nhiên, hai mắt hắn đã đỏ bừng.
Hai người đã ở chung với nhau mấy ngày nay, thấy bộ dáng của hắn như vậy Cố Viễn liền biết độc đã phát tán, phải làm...... Mới được!
Mà Lận Kính Trầm giả bộ như không có chuyện gì chuẩn bị gắp đồ ăn.
Cậu so với người trong cuộc còn sốt ruột hơn nhiều, bắt lấy tay đối phương, la lên: "Có phải ngươi lại khó chịu rồi đúng không!"
Lận Kính Trầm chầm chạp, ánh mắt dừng trên bàn tay trắng nõn đang nắm lấy mình, khàn giọng nói: "Còn tốt."
"...... Tốt cái gì mà tốt! Mắt ngươi đỏ hết rồi!" Cố Viễn nhíu mày, "Giải trừ độc trước rồi tiếp tục ăn."
Lận Kính Trầm nhấp môi, bây giờ hắn đã không còn nhìn thấy nồi lẩu trong hộp đồ ăn, ngược lại trước mắt hắn chỉ còn lại đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của thiếu niên...... Ánh mắt hắn tối lại, nhanh chóng bỏ đũa xuống, một tay ấn cái ót của thiếu niên xuống để cậu ưỡn người lên, cằm cậu vừa ngước lên hắn lập tức há mồm ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch lên của cậu thiếu niên.
"Ưm——" Cố Viễn sửng sốt hai giây mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, không nhịn được mà trừng lớn hai mắt.
Chỉ là động tác ôm lấy cậu vừa mạnh mẽ lại cường thế, hơi thở nóng rực, hai đôi môi ma sát nhau căn bản là không đủ, đầu lưỡi to vốn dĩ chỉ đơn giản liếm láp bờ môi cậu, sau đó dường như không thấy đủ mà tàn bạo đâm vào khoang miệng Cố Viễn.