Mọi người trong phủ Ninh Vương đều biết, Ninh Vương lạnh lùng giữ mình, không gần nữ sắc.
Bệ hạ ban hôn cho Ninh Vương vài lần, đều bị đứa con trai lập chiến công hiển hách trên sa trường này từ chối, nói là chiến sự xảy ra liên tục không rảnh lo việc tư, vậy nên năm nay Ninh Vương đã gần 25 tuổi, phủ Ninh Vương chưa từng có một nữ chủ nhân nào, bọn nha hoàn mới thường xuyên được tuyển vào phủ, cũng đều bị Vương quản gia giáo dục đến thành thật không dám làm càn.
Bất luận kẻ nào nhắc tới Ninh Vương, đều không thể không khen ngợi một câu thanh tâm quả dục, tự khắc chế bản thân, không mê sắc đẹp.
Mà vương gia trẻ tuổi thanh tâm quả dục bây giờ đây, đang ở trong phòng ngủ mấy chục năm không người ghé thăm của mình, cúi đầu hung hăng bú sữa cậu thiếu niên trần trụi.
Cố Viễn bị người đàn ông đè trên giường, nửa người trên trần trụi, mà trước ngực cậu là mái tóc đen nhánh của hắn.
Động tác của người đàn ông so với lần trước còn gấp gáp hơn nhiều, thậm chí răng hắn vừa cắn vừa day núm vú làm cậu có chút đau. Cố Viễn nhịn không được đẩy đầu hắn ra, giọng nói run rẩy: "Đau...... Ngươi cắn ta đau quá, nhẹ, nhẹ một chút......"
Động tác của hắn không những không thay đổi, mà bàn tay to vốn dĩ đặt ở sau lưng Cố Viễn, bắt lấy hai tay Cố Viễn đặt trên đỉnh đầu, tiếp tục chôn trước ngực Cố Viễn mạnh mẽ bú mút.
Thật lâu sau, những đau đớn trong người Lận Kính Trầm mới bắt đầu giảm bớt, hắn nhắm mắt lại, tìm về lý trí.
Trước ngực cậu thiếu niên dưới thân bị hắn tàn sát bữa bãi, hai núm vú nho nhỏ phấn nộn bị người ta khi dễ đến ửng hồng, cương cứng nhô lên trên khuôn ngực gầy gò của cậu, thậm chí trên núm vú cậu còn dư lại vệt nước óng ánh, hoà trộn với sữa tươi màu trắng, núm vú dễ cưng chằng chịt dấu răng, cực kỳ chật vật.
Mà hiển nhiên cậu thiếu niên đã bị khi dễ quá mức—— khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng mất tự nhiên, đôi mắt trong trẻo cũng hồng theo, hốc mắt đã bắt đầu rưng rưng nước mắt không dễ phát hiện, giống như một con thỏ trắng vừa khóc xong.
Lận Kính Trầm ho khan vài tiếng, phát hiện một tay mình có thể ôm hết vòng eo nhỏ của cậu, cảm giác chạm vào cực kỳ phê chữ ê kéo dài.
Hắn nhanh chóng thu tay lại, sợ mình sẽ không dứt ra được, mà khi bỏ tay ra, hắn lại không nhịn được mà xoa tay vài cái cho đã ghiền, như là đang hoài niệm xúc cảm trơn trượt trên đầu ngón tay.
Cố Viễn thấy hắn đã khôi phục lý trí, lập tức ngồi bật dậy, kéo y phục đã bị xé tan nát che nửa người trên mình lại, hung dữ trừng mắt nhìn đối phương.
Lận Kính Trầm đuối lý, hai người vốn dĩ đã giao ước đối phương chỉ có nhiệm vụ cung cấp sữa cho hắn bú để chữa bệnh, mà bây giờ hắn lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tùy tiện khinh người...... Nhận ra cơ thể của cậu cực kỳ mỹ vị làm hắn điên loạn, nhưng chuyện hắn không kiềm chế được mình là trách nhiệm không thể phủ nhận.
Lại thấy y phục đối phương che trước ngực đã bị hắn xé tan tành, Lận Kính Trầm càng thêm ảo não vì sự thô lỗ đánh mất lý trí của mình.
Hắn chưa từng có nữ nhân nào, cũng không có kinh nghiệm xử lý tình huống này, chỉ có thể liếc mắt nhìn vệt nước miếng còn đọng lại trên ngực thiếu niên, hắn quay mặt đi, dò hỏi: "Muốn đi tắm không?"
"Hả?" Cố Viễn không ngờ hắn đột nhiên quan tâm mình như vậy, vội vàng nói: "Muốn muốn muốn!"
Cả người cậu toàn là mồ hôi, nửa người trên lại...... Dính đầy nước miếng, điểm mấu chốt là, ngày hôm qua cậu lo lắng về chuyện chỗ đó của cậu đột nhiên chảy nước, cậu còn chưa kịp kiểm tra.
Lận Kính Trầm gật đầu, hướng ra ngoài trầm giọng nói: "Người đâu, hầu hạ tắm rửa."
"Dạ."
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Vương quản gia ở ngoài đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, nghe vương gia nói xong lập tức gõ cửa, để bọn nha hoàn mang theo dụng cụ tắm rửa đi vào. Vốn dĩ quản gia tưởng rằng Ninh Vương nhà mình muốn đi tắm, vậy nên ông cũng chuẩn bị nốt y phục cho Ninh Vương, ai ngờ vừa vào cửa liền thấy, Ninh Vương ngồi nghiêm chỉnh trên giường, mà Cố Công tử vừa bị ông đẩy vào, trên người mặc y phục rách tung toé, xấu hổ đứng bên cạnh hồ nước.
Cố Viễn khóc không ra nước mắt, cậu mà sớm biết mỗi lần Ninh Vương đi tắm đều gọi nhiều người như vậy, chắc chắn cậu sẽ không mặc y phục bị người đàn ông xé rách mà đứng ở đây đâu.
May mà Vương quản gia là người hiểu chuyện, thấy thế thì sửng sốt một chút liền khôi phục dáng vẻ ban đầu, cúi đầu đi tới, cười nói: "Cố Công tử, để lão nô hầu hạ người tắm rửa."
"Không cần."
"Không cần."
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Cố Viễn nhìn người đang ngồi trên giường bên kia lên tiếng từ xa, cậu nói trước: "Ta không có thói quen để người khác hầu hạ tắm rửa, ta tự làm được rồi."
Vương quản gia do dự, quay đầu nhìn Lận Kính Trầm, chỉ thấy Lận Kính Trầm liếc mắt nhìn ông, nói: "Làm theo lời y.". Truyện Tiên Hiệp