Sở Tùy Chi ngồi trên nóc nhà tông môn uống rượu.
Dưới lầu hoa đoàn cẩm thốc, ca vũ thăng bình, hương son phấn hòa lẫn tiếng cười nữ nhân không ngừng lượn lờ trong viện.
- Sở tiểu tử, rõ ràng đã báo đại thù, nhưng lão phu thấy ngươi không vui.
Hắn bốn phía không người, lại có một thanh âm già nua vang lên.
Sở Tùy Chi híp mắt, rượu theo khóe miệng chảy xuống cổ, hắn xách bầu rượu quơ quơ:
- Vui vẻ? Trên đời này trừ rượu ra, còn có gì có thể khiến ta vui vẻ?
Đột nhiên, không trung mây đen áp đỉnh, trên trời cao như bị một đôi tay khổng lồ xé ra vết rách, trong vết rách sấm sét ầm ầm, thật khiến người ta sợ hãi.
Thanh âm già nua lại vang lên:
- Ta cảm nhận năng lượng dị động, đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Sở Tùy Chi tinh quang, hắn tỉnh táo tinh thần:
- Quản nhiều làm gì, đợi ta đi vào liền biết!
Nói xong, hắn thu bầu rượu vào không gian, bay đến bên cạnh khe nứt, không chút do dự đạp chân đi vào.
Vừa mở mắt, phát hiện trước mắt là một sơn động.
Hắn cảm thụ năng lượng trong không khí dao động, có chút kỳ dị:
- Từ lão quái, ngươi có thể nhìn ra nơi này là nơi nào không? Chẳng lẽ nơi đó che giấu động phủ? Trên đời này vẫn có nơi phát ra năng lượng mà ta không biết?
Thiết bài hơi hơi tỏa sáng, nếu nhìn vào bên trong có thể thấy được một ảo ảnh già nua đang nằm trong đó.
Thì ra thanh âm già nua này là do lão nhân này phát ra:
- Ta đoán có lẽ là một thế giới khác, có lẽ thấy tiểu tử ngươi cảnh giới trì trệ không tiến, trời cao ban cho ngươi cơ duyên?
Sở Tùy Chi vận chuyển huyền khí, nói:
- Ta thấy chưa chắc là cơ duyên, mà là trắc trở. Thế giới này như bài xích ta, huyền khí trong cơ thể ta vận chuyển vô cùng đình trệ.
- Vậy ngươi phải cẩn thận, ngươi chết không quan trọng, nếu bỏ lại ta ở nơi quỷ quái này thật không hay.
Sở Tùy Chi cười, ánh mắt lưu chuyển:
- Yên tâm đi, ta không có dễ chết như vậy.
Hắn đi xung quanh nhìn xem, lúc đang nghiên cứu vách đá, vừa chuyển đầu, đột nhiên thấy một người.
Một nam nhân mặc hắc y, thâm trầm nội liễm.
Hai người nhìn nhau.
Như hùng sư ở thảo nguyên không hẹn mà gặp, trầm mặc đề phòng đánh giá đối phương.
Ngươi nhìn xem lông tóc của ta có tươi sáng, ta nhìn móng vuốt của hắn có hữu lực, nếu không phải sợ vừa động liền chém giết, hận không thể bẻ miệng đối phương ra, nhìn xem răng nanh có sắc bén.
Tục ngữ nói rất hay, người ưu tú luôn tương tự. Sở Tùy Chi vừa đề phòng cũng đồng thời nhận ra hắn có cùng hơi thở, đó là hơi thở thuộc về nghịch thiên không ngừng vươn lên, thề muốn thắng thiên.
Hắn nhướng mày.
Đối với Ninh Trục mà nói, cũng rất kinh dị. Hắn có thể cảm giác uy áp từ phía đối phương, hoàn toàn khác với những cường giả mà hắn từng tiếp xúc, đó là một loại lực lượng xa lạ.
- Ngươi là ai?
Hắn nhíu mày hỏi.
Sở Tùy Chi giấu mặt trong bóng tối, khóe miệng hơi nhếch:
- Tiểu tử, nếu muốn biết người khác là ai, ngươi phải tự báo gia môn.
Ninh Trục dừng một chút, nói:
- Ta là Ninh Trục đệ tử của Bắc Vực võ đạo viện, theo sư trưởng tới đây thí luyện. Ngươi là tán tu vào nhầm động?
( Yul: " tán tu" nghĩa là không môn không phái tự tu luyện một mình.)
Võ đạo?
Bắc Vực?
Đó là cái gì?
Tuy Ninh Trục nói những câu mà Sở Tùy Chi nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể lý giải, hắn thuận nước đẩy thuyền:
- Đúng vậy.
Ninh Trục nói:
- Nơi này là Thí Luyện Trường được chỉ định thí luyện giữa Nam Cảnh cùng Bắc Vực, người ngoại lai không thể tiến vào. Ta khuyên ngươi chớ lưu lại.
Ninh Trục không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác, khuyên một câu liền xoay người rời đi.
Sở Tùy Chi gọi hắn lại:
- Động này gọi là gì?
Ninh Trục đã sắp chạy tới cửa.
Sở Tùy Chi không nhịn được mà bật cười, ở thế giới của hắn, hắn hô mưa gọi gió, không ai dám nhìn thẳng hắn, hiện giờ đi vào thế giới xa lạ, lại thấy người không sợ hắn, hắn vẫn chưa thích ứng.
Hắn than một tiếng, nói với lão nhân trong thiết bài như thật như giả mà oán giận:
- Tiểu tử này kiêu ngạo như thế, năm đó sau khi ta bị từ hôn đã đồ sát mãn môn đối phương, không biết hắn còn ăn nãi ở đâu?
( Yul: " mãn môn" là toàn bộ gia tộc hoặc toàn bộ gia đình. " ăn nãi" nghĩa là bú sữa, uống sữa.
Truyện này giang hồ các thế giới nên có nhiều từ khác lạ, từ nào không hiểu cmt ta giải thích nha.)
Ninh Trục dừng bước.
Có lẽ vì chuyện mới vừa phát sinh, có lẽ bị đè nén quá nhiều, hắn nhịn không được hỏi:
- Ngươi cũng bị từ hôn?
- Cũng?
Sở Tùy Chi bắt được ý vị trong lời nói, cười không có hảo ý.
Thầm nghĩ mặc kệ là thế giới gì, khi vẫn chưa hiểu rõ không thể để tiểu tử này dễ dàng trốn đi.
Hắn híp mắt:
- Thế nào, nhìn dáng vẻ tiểu tử ngươi cũng bị từ hôn?
Từ lão quái tấm tắc hai tiếng.
Ninh Trục nhấp thẳng môi không nói.
Sở Tùy Chi nói:
- Giờ mà ngươi còn kín miệng, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý muốn hỏi thăm bí mật của người khác phải đem bí mật của mình ra trao đổi?
Ninh Trục dừng một chút, nói:
- Nàng tự tới từ hôn.
Trầm mặc một lát, lời đó nói rất thông thuận:
- Chúng ta có hôn ước từ trong bụng, nhưng ta biết nàng từ nhỏ đã chướng mắt ta, vì ta không có nội lực.
- Nội lực?
Sở Tùy Chi trầm mặt ghi nhớ, xem ra ở thế giới này, năng lượng chính là nội lực. Nhưng là ở thế giới của hắn, năng lượng chính là “Huyền lực”.
Ninh Trục giấu mặt trong bóng tối, đường cong lãnh ngạnh:
- Vì không có nội lực, từ nhỏ ta nhận hết xem thường. Năm ta sáu tuổi bị thương lang ngậm đi, dù ta đại nạn không chết, nhưng người thân lại coi ta như mãnh thú.
Sở Tùy Chi lắc đầu:
- Năm đó lão tử cũng vì…Phóng đãng không kềm chế được, không làm việc gì đàng hoàng, bị người thân xem thường không ít.
Ninh Trục hít sâu một hơi:
- Sau đó, ta vì muốn chứng minh chính mình, tự tiện tham gia gia tộc thí luyện, không ngờ lại bị thứ đệ ám toán, hắn đẩy ta vào bẫy rập ngàn đao vạn kiếm. Ta không có nội lực hộ thể, một chân bị đao sắc tẩm độc xuyên qua, lúc ta tỉnh lại, toàn bộ động phủ chỉ có một mình ta.
- Ta ở bên trong ba ngày ba đêm, mỗi ngày đem chân huyết nhục từng chút rút ra khỏi lưỡi đao, cho đến khi ta hoàn toàn rút ra, người trong gia tộc mới tìm được ta. Tuy ta không chết, nhưng đùi phải bị phế, từ nay về sau không bao giờ có thể tập võ.
Thấy bộ dáng Ninh Trục thâm trầm, Sở Tùy Chi cười nhạo ra tiếng:
- Ngươi bị chút khổ này liền chịu không nổi? Ngươi có biết ta năm đó bị bao nhiêu tội? Năm đó gia tộc của ta hoài bích có tội, bị người hoài nghi tàn giấu ngọc giản đại năng, trong một đêm bị đồ sát mãn môn.
Hắn mặt mày sắc bén lạnh lùng:
- Lúc ấy ta mười sáu tuổi, tự cho là học được một chút công phu mèo quào liền thiên hạ vô địch. Vọng tưởng báo thù, lại bị những người đó đánh gãy tứ chi, một đao đâm xuyên ngực.
- May là ta đại nạn không chết, dựa vào hơi thở cuối cùng bò ra khỏi đống thi thể, giãy giụa một ngày mới được người cứu. Hiện giờ ngươi vẫn còn phụ thân, ta lại cô độc một mình. Ngươi cho rằng chỉ có ngươi thảm nhất?
Kỳ lạ là, hai con “Hùng sư” từ so da lông ai sáng hơn, lại bắt đầu so ai thảm hơn.
Ninh Trục ngẩn ra, hắn hơi nâng mắt nhìn Sở Tùy Chi:
- Thân thể chịu thống khổ, trước nay ta không hề để bụng. Ta chỉ để ý một chuyện...Nàng ghét bỏ ta vô năng, chê ta tàn khuyết, tự mình cầm theo tín vật đính ước mà ta đưa cho nàng, nàng đánh tới cửa, sau đó nói muốn xé bỏ hôn ước, cho dù chết cũng không muốn gả cho ta. Phụ thân ta vì lợi ích của gia tộc, đáp ứng điều kiện của nàng, đem hôn ước giữa hai ta trở thành phế thải.
- Ta bị mọi người xa lánh, là phế vật tàn tật, từ đó về sau, ta lập hạ lời thề, một ngày nào đó sẽ khiến cho mọi người hối hận…
Thanh âm Ninh Trục khàn khàn trầm xuống, quanh quẩn thật lâu trong sơn động.
Sở Tùy Chi lắc đầu, hắn dựa vào phía sau, lâm vào mông lung:
- Vị hôn thê của ngươi vẫn còn ôn nhu, vị kia của ta...
Hắn bất đắc dĩ kéo xuống trường bào, lộ ra ngực trái:
- Thấy không, này là vết sẹo, là nàng vì giữ gìn nhân tình của nàng.
Dưới ánh trăng ảm đạm, bên ngực trái trắng nõn có một vết sẹo màu đỏ, quỷ dị khiến người sợ hãi.
Ninh Trục theo bản năng mà nghĩ đến vết sẹo trên cổ, cảm thán thì ra tiền vị hôn thê trong thiên hạ đều hắc ác giống nhau.
Hắn hỏi:
- Vậy ngươi bị nàng từ hôn thế nào?
Nói tới đây, Sở Tùy Chi cảm thấy quá khứ không tốt đẹp gì mà mang ra nói.
Nhưng nơi này là một thế giới khác, hắn nói cho tiểu tử này biết cũng không sợ mất phong nhã.
Hắn “chậc” một tiếng, nói:
- Sau khi ta tỉnh lại, miễn cưỡng nối lại gân mạch, nhưng đi đứng không ổn. Dù vừa động liền đau thấu tim, ta vẫn giãy giụa đi đến gia môn vị hôn thê của ta cầu cứu. Ai ngờ nàng thấy ta bị diệt môn vô thế, mà ta lại trở thành phế nhân, nàng xé bỏ hôn ước, còn trào phúng ta đã là phế vật còn muốn báo thù cho gia tộc, khuyên ta tự kết liễu đầu thai chuyển thế. Ta tức giận không muốn lý luận với nàng, không ngờ nàng phái gia đinh đánh đuổi ta ra khỏi cửa. Đêm đó, máu cùng nước mưa nhiễm đỏ bậc thang.
- Từ đó về sau, ta liền thề nhất định phải khiến nàng trả giá đại giới!
Nói xong, hắn chuyển lời:
- Chỉ là tất cả đều là chuyện quá khứ, hiện giờ ta báo được đại thù, đã không còn để ý.
"Nếu ngươi thật sự không để ý, sẽ không nhớ rõ ràng như vậy."
Từ lão quái ở trong thiết bài móc mỉa hắn.
Đương nhiên, từ lão quái nói Ninh Trục không nghe được.
Sở Tùy Chi không nhịn được mà bật cười:
“Chắc vậy..."
Hắn phun ra một hơi, nhìn về phía Ninh Trục:
- Ta thấy tiểu tử nhà ngươi hiện giờ cũng không phải loại nhân mô cẩu dạng, có phải ngươi đã sớm tìm được bí tịch gì đó nghịch thiên đổi mệnh.
Ninh Trục gật đầu, hắn nhớ tới lúc rời khỏi gia môn, sắc mặt như sương hàn.
Đêm đầu rời gia môn, hắn trở về lang sơn.
Mưa to muốn suy sụp đường núi, hắn tránh trong sơn động, may là có người qua đường lưu lại rơm rạ, nếu không lúc này đã trở thành khối xương khô trong động.
May là trời không tuyệt đường người, hắn phát hiện một quyển bí tịch, tôi gân tẩy cốt, cải tạo gân mạch, mới thành Ninh Trục ngày nay.
Từ nay về sau con đường luyện võ tiến triển cực nhanh, hiện giờ hắn đã là nhân tài kiệt xuất trong giới võ đạo, ngày sau càng thêm gánh nặng đường xa.
- Con đường trọng sinh giống như luyện cốt lột da, cho dù núi đao biển lửa ta cũng vui vẻ chịu đựng.
Sở Tùy Chi thở dài:
- Lời này nói cực kỳ đúng. Năm đó sau khi ta bị đuổi ra khỏi gia môn trải qua đủ trận ác liệt đuổi giết, trải qua trăm cay ngàn đắng, mới một lần nữa thành lập tông môn.
Cũng coi như quanh co, ai có thể ngờ đại năng mà những người đó tha thiết ước mơ, lại giấu trong thiết bài của hắn?
Từ lão quái, nguyên danh là Từ Thừa Thiên, năm đó dậm một dậm thiên hạ rung chuyển, là đại nhân vật, sau khi bị kẻ thù giết chết, linh hồn trốn vào thiết bài, vòng đi vòng lại mà vào Sở gia.
Sau khi Sở Tùy Chi rời khỏi gia môn của vị hôn thê, ngoài ý muốn đánh thức thiết bài, cũng đánh thức Từ Thừa Thiên.
Hắn trợ hắn thành tài, hắn giúp hắn chế tạo thân thể.
Từ nay về sau, Từ Thừa Thiên như sư phụ của hắn.
Nhớ tới trước kia, Từ lão quái cũng thở dài một hơi:
“Một đường này đi thật gian nguy, may là ngươi ta vẫn bình yên vô sự.”
Có lẽ vì trải qua tương tự nhau, có lẽ đều đã từng có vị hôn thê ác liệt, hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên bắt đầu thưởng thức lẫn nhau.
Sở Tùy Chi thậm chí còn cười nói:
- Thế nào, nghe xong chuyện xưa của ta, ngươi còn cảm thấy ngươi thảm sao?
Ninh Trục trầm mặc một lát, hỏi:
- Vậy ngươi cùng nàng sau này ra sao?
- Sau này?
Sở Tùy Chi híp mắt:
- Sau đó ta phát hiện ca ca của nàng vẫn luôn xuống tay sau lưng ta, phụ thân của nàng cấu kết với kẻ thù diệt tông môn của ta, vì thế ta gậy ông đập lưng ông, những người đó đối với ta thế nào, ta liền đối với bọn họ thế nấy, mà nàng…
Sở Tùy Chi không nói nữa.
Ninh Trục cũng không hỏi nhiều, ánh mắt hắn dao động:
- Ta cùng nàng tuyệt đối không có đến mức không chết không ngừng...
Sở Tùy Chi hừ một tiếng:
- Ta lúc đầu cũng không có. Cho đến khi ta hiểu được một đạo lý: Một khi nữ nhân thay đổi tâm, mọi chuyện không phải ngươi có thể khống chế.
Ninh Trục nhớ tới vị sư huynh bên cạnh Lệ Diên, đột nhiên nhíu chặt mày.
- Tục ngữ nói huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như y phục.
Sở Tùy Chi bắt đầu truyền thụ tâm đắc cho Ninh Trục:
- Hiện tại ngươi còn câu nệ với tiểu tình tiểu ái, là do thế giới của ngươi quá nhỏ hẹp. Chờ lực lượng của ngươi đạt tới đỉnh cao, ngươi sẽ phát hiện mấy vấn đề này đều là chó má.
Hắn lười nhác vươn vai đứng lên:
- Tỷ như ta, tu luyện đến bây giờ đã không có bất luận thứ gì có thể khiến cho cảm xúc dao động.
Ninh Trục không nói.
Sở Tùy Chi thấy trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ vai hắn:
- Tiểu tử vừa rồi ngươi khổ đại cừu thâm, thì ra là vì loại chuyện này?
Ninh Trục nói:
- Ta đạo tâm không vững, vừa rồi ta cứu nàng, nhưng nàng coi ta như hồng thủy mãnh thú. Ta lại vì thế mà sinh ra cảm xúc dao động, như vậy thật sự không nên.
- Tiền vị hôn thê của ngươi cũng ở chỗ này?
Ninh Trục gật đầu.
Nhìn hắn thâm trầm như vậy, Sở Tùy Chi chậc một tiếng:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu rối rắm lưỡng nan, như vậy tùy bản tâm, bắt về là được. Đến lúc đó mặc nàng đánh chửi, còn không phải là người của ngươi sao?
Đối với nữ nhân, trước giờ Sở Tùy Chi coi như vật ngoài thân, trên đời này trừ tu luyện cùng báo thù, không có gì có thể khiến hắn trả giá đại giới.
Ninh Trục bắt đầu suy tư.
Sở Tùy Chi cười cười, từ trong thiết bài lấy ra tử y( màu tím) ẩn tung, khoác lên người:
- Chỉ tiếc lão tử đối với ác độc nữ nhân xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nếu không thật sự muốn nhìn thử tiền vị hôn thê của ngươi trông như thế nào. Tiểu tử, ta muốn ra ngoài thăm dò thế giới này, có duyên gặp lại!
Nháy mắt, hắn liền ẩn thân hình.
Ninh Trục tiến lên vài bước, trong lòng kinh dị:
- Người này lại có thể ẩn hình? Chẳng lẽ trên đời này còn có công pháp ẩn nấp?
Hắn nhíu mày rời khỏi động.
Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy Phùng Tử Kiệt đứng trước cửa đá, cười âm lãnh nhìn hắn.
Phùng Tử Kiệt hung hăng nhấn vào cơ quan.
Thuận lòng trời, thiên địa chấn, một tiếng rồng ngâm trầm thấp từ dưới đất truyền đến, dưới chân Ninh Trục bắt đầu nứt toác, một vực sâu khổng lồ chui từ dưới đất lên cắn về phía hắn...
_____________________
Sở Tùy Chi ra khỏi cửa động, tùy ý dạo qua một vòng.
Thấy trong động có các loại cơ quan chim bay cá nhảy, hắn rốt cuộc xác định, đây là một thế giới khác:
" Xem ra chúng ta thật sự tới một thế giới khác, nơi này dị thú không giống nơi chúng ta ở."
Từ lão quái nói:
"Bọn họ dùng 'nội lực", chúng ta dùng 'huyền lực', sao có thể giống nhau. Chỉ là..."
Thanh âm trở nên kỳ quặc:
"Không biết các cô nương ở đây có giống các cô nương ở chổ chúng ta..."
Sở Tùy Chi nói:
“Nữ nhân ta thấy quá nhiều, mỹ, xấu, ôn nhu, nóng bỏng, cái dạng gì mà ta không thấy qua. Tóm lại sẽ không ba mũi bốn mắt...
Đang nói, hắn nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, nơi phát ra đúng là cơ quan có Ninh Trục.
Hắn ẩn nấp thân hình trở ra ngoài động, nhìn thạch thất vừa rồi trở nên long trời lở đất, trên mặt đất không biết là máu của ai.
Một đám đệ tử nôn nóng chờ tại chỗ, trong đó có một bạch y nữ tử gấp đến độ xoay quanh:
- Lão sư, sao nơi này lại sụp thành cái động? Trên tường có vết tích của Mặc Lân thương, có phải Ninh Trục ca đã xảy ra chuyện?
Sư trưởng mặt trầm như nước:
- Nhìn dáng vẻ có lẽ Ninh Trục nhấn nhầm cơ quan, nghe nói tầng này ngầm phong ấn một thương thú thiên giai nhất phẩm, Ninh Trục có lẽ dữ nhiều lành ít…
Bạch y nữ tử sắc mặt trắng bệch, muốn nhảy xuống dưới, may là có người ngăn lại.
Sở Tùy Chi liếc mắt một cái, lấy thực lực của hắn liếc nhìn một cái liền biết Ninh Trục không có việc gì.
Hắn đem lực chú ý đặt ở nữ nhân trước mắt đang khóc như hoa lê mắc mưa, suy nghĩ chẳng lẽ đây là tiền vị hôn thê ác độc của tiểu tử kia?
“Khóc đến tan nát cõi lòng, hận không thể nhảy xuống tuẫn tình, sao có thể là tiền vị hôn thê ác độc? Chỉ sợ là tiểu tử kia đưa tới đào hoa."
Từ lão quái suy đoán.
Sở Tùy Chi xoa xoa cằm:
“Xem ra tiểu tử này có vận đào hoa cũng không kém ta bao nhiêu.
- Nàng muốn nhảy liền để nàng nhảy, các ngươi cản nàng làm gì?
Đột nhiên, một đạo thanh âm nuông chiều vang lên, đánh vỡ hoảng loạn.
Lời này vừa nói ra, mọi người trợn mắt tức giận liếc nhìn.
Sở Tùy Chi vừa chuyển đầu, thấy một hồng y nữ tử đưa lưng về phía hắn, khoanh tay trước ngực.
Sở Tùy Chi híp mắt:
"Xem ra cô nương nơi này không chỉ lớn lên xinh đẹp, cá tính mỗi người mỗi vẻ."
Có lẽ vì hồng y cô nương nói gì đó không nên nói, nữ tử bên cạnh kéo nàng một phen:
- Sư muội, hôm nay ngươi bị sao vậy? Sao tức giận như thế? Lúc trước ngươi từ hôn Ninh Trục, vốn là đuối lý, vừa rồi hắn lại cứu ngươi. Lúc này đối phương sinh tử không rõ, ngươi không nghĩ cách lại tới nói bậy, có phải lâu rồi không bị đánh nên ngứa người?
" Từ hôn?"
Sở Tùy Chi bừng tỉnh:
" Thì ra nàng là tiền vị hôn thê của tiểu tử kia...Có lẽ vì ghen ghét, nên muốn đẩy nhân tình của tiểu tử kia xuống. Cô nương này tâm địa thật cay. Ta thật muốn xem ác độc nữ nhân này trông như thế nào."
“Vừa rồi không phải ngươi nói không có hứng thú sao?”
Từ lão quái móc mỉa.
“Trước khác nay khác, cô nương này điêu ngoa như thế, so với ác độc lão nương của ta cũng chỉ có hơn chứ không kém, ta muốn có thêm kiến thức.”
Nói xong, hắn ỷ vào áo choàng ẩn tung khiến tất cả mọi người không nhìn thấy hắn, chậm rãi đi tới phía sau đối phương.
Ác độc nữ nhân kia vẫn còn giảo biện:
- Sư tỷ, ta nào nói bậy. Ta thật sự muốn thành toàn cho bọn họ, không nhảy xuống sao được.
Sở Tùy Chi chỉ cách nàng một khuỷu tay, gần đến nổi có thể ngửi được mùi hương trên người nàng.
Hắn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi hương vị này ngửi được từ đâu.
Đang lúc suy tư, đối phương như có cảm giác, đột nhiên quay đầu.
- …
Sở Tùy Chi nứt ra rồi.