Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam Chủ

Chương 2: Chạm mặt




Sau khi tiến vào động, sư trưởng nói rõ trong động tổng cộng có năm cửa ải, chỉ tới cửa cuối cùng mới có được phần thưởng: Thiên giai nhất phẩm tụ khí đan, một quyển địa giai bát phẩm "Điểm Thương Chỉ".

Vừa nghe hai loại khen thưởng, ánh mắt mọi người sáng ngời, nóng lòng muốn thử. Nhưng vừa thấy Ninh Trục, liền ảm đạm.

Mọi người biết, ở đây Ninh Trục có tu vi không phải là tối cao, nhưng lại sâu không lường được.

Ai cũng không biết nam nhân này ở thời khắc mấu chốt sẽ dùng tuyệt chiêu gì, thậm chí có người suy đoán, hắn đã sớm tới thiên giai, nhưng lại giấu giếm không nói mà thôi...

Hiện giờ có hắn làm đối thủ cạnh tranh, đối với đám người Nam Cảnh mà nói, áp lực vô cùng.

Lệ Diên nhìn tiểu sư đệ thở dài, nghe hắn nói:

- Lệ Diên sư tỷ, nếu lúc trước ngươi không từ hôn Ninh Trục thì tốt biết bao, nếu hắn được phần thưởng, nể tình tỷ phu còn có thể đem đan dược cho chúng ta liếm một liếm…

Lệ Diên mắt cá chết nhìn hắn.

Sư tỷ Tô Uyển hung hăng đánh đầu hắn:

- Thân là đệ tử Nam Cảnh, một chút tiền đồ cũng không có, còn chưa bắt đầu đã nâng chí khí người khác diệt uy phong chính mình.

Tiểu sư đệ bị đánh đau, kêu la:

- Ta sai rồi sư tỷ, ta sai rồi sư tỷ, đừng đánh nữa!

Phùng Tử Kiệt nói:

- Sư muội, ngươi yên tâm. Ta đã tới đây ba lần, đan dược cùng bí tịch đối với ta mà nói, lại dễ như trở bàn tay, ngươi chỉ cần đi theo ta là được.

Lệ Diên:

- …

Cảm ơn, nàng không cần, người không đáng tin cậy nhất chính là ngươi.

“Hệ thống, cốt truyện bắt đầu rồi sao?”

[ Hồi, hồi bẩm ký chủ, nói, nói…Cốt truyện đã, đã, bắt đầu…]

Lệ Diên sửng sốt:

- Sao lại kẹt tiếng? Chẳng lẽ ngươi bị nói lắp?

[ Thế giới này bị, bị ngoại lai... không rõ lực lượng xâm nhập, từ trường bị nhiễu loạn, nguyên nhân load…… ing, ing.]

Lực lượng ngoại lai? Chẳng lẽ là thiên thạch? Cũng có thể hôm nay mười lăm, mặt trăng cùng địa cầu tiếp cận nên từ trường bị nhiễu loạn.

Lệ Diên không để trong lòng, nàng đang âm thầm tính toán cốt truyện.

Trong nguyên tác, kết cục pháo hôi của nàng không được tốt lắm.

“Nàng” tuy lúc đầu khinh thường Ninh Trục, nhưng sau khi Ninh Trục quật khởi, nàng lại không cam lòng.

“Nàng” vừa ảo não không nên từ hôn, lại vừa phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ.

Thậm chí còn bắt đầu khuynh tâm với Ninh Trục.

Nhưng dù “Nàng” thấp hèn như thế nào, Ninh Trục cũng không chấp nhận “Nàng”. “Nàng” vì yêu mà sinh hận, liên tiếp tìm đường chết, cuối cùng rơi vào kết cục không nơi nương tựa, cô độc sống quãng đời còn lại.

Hiện tại lúc này, thân là tiền vị hôn thê, đối mặt với tiền vị hôn phu, sẽ có chút không cam lòng, có chút chua xót, cứ giữ cảm xúc đắn đo này, cốt truyện liền dễ dàng.

Nàng tính toán thời cơ, sau đó đi theo mọi người vào bên trong.

Chỉ là càng đi, nàng càng cảm thấy cả người không được tự nhiên. Giống như nơi này tiềm tàng thương thú tuyệt thế, ngủ đông trong bóng tối, cái loại uy áp quen thuộc mà lại xa lạ khiến cả người nàng nổi da gà.

Nhưng nhìn những người khác, mọi người biểu hiện rất bình thường, như chỉ có mình nàng có loại ảo giác này.

Trong lòng nặng trĩu, cảm giác có chuyện đại sự gì đó sắp phát sinh.

“Hệ thống, ngươi điều tra ra nguyên nhân gì chưa?”

[… Tít…… Tít, hệ thống đang, đang, kiểm tra đối chiếu...]

Lệ Diên:

"…"

Hệ thống như vậy thật khiến nàng lo lắng!

Chẳng lẽ viên thiên thạch kia có năng lượng quá mức to lớn, khiến hệ thống bị ngắt quãng?

Lệ Diên nhíu mi, vừa định hỏi lại, đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến một tiếng gầm:

- Ngươi nói ai là yêu nữ? Đám người Bắc Vực các ngươi sao lại bỉ ổi như thế, như mấy mụ ba hoa, nói bậy sau lưng người khác.

Lệ Diên quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu sư đệ, lúc này khuôn mặt hắn hồng hồng, duỗi tay chỉ hướng một đệ tử Bắc Vực:

- Vừa rồi lời kia là ngươi nói đúng không, ngươi đi ra cho ta, hai ta một đấu một!

Vừa thấy người Nam Cảnh khiêu chiến người Bắc Vực, tất cả mọi người ghé mắt nhìn qua.

Lệ Diên ngây ngốc, nàng còn chưa la lối khóc lóc lăn lộn kéo thù hận đâu, tiểu sư đệ lại kéo trước?

- Sư đệ, sao lại thế này?

Tiểu sư đệ nắm tay:

- Sư tỷ, bọn họ mắng ngươi là yêu nữ bỏ đá xuống giếng, còn nói ngươi không bằng sợi tóc của Cốc Phi Tuyết.

Lệ Diên:

- …

Một đệ tử Bắc Vực ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra:

- Là ta nói thế thì thế nào? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Lúc Ninh Trục bị thương nàng đã bỏ đá xuống giếng, bội ước từ hôn, là nàng khinh người trước, sao ta không được nói?

- Không được nói liền không được nói!

Tiểu sư đệ tức giận dậm chân:

- Ta muốn thay sư tỷ của ta giáo huấn ngươi, là nam nhân ra đây đấu một một!

- Tới thì tới!

Lệ Diên cản hắn không được, thấy tiểu sư đệ cùng đối phương quần nhau.

Chỉ là khí thế của hắn tuy đủ, nhưng học nghệ không tinh, mới mấy chiêu đã bị đối phương đá cho mấy đá, thấy đối phương sắp đá vào ngực hắn, Lệ Diên quýnh lên, vội rút ra xà cốt tiên quất qua.

“Bang” một tiếng, roi dài cắt qua không khí, vứt ra một đạo tàn ảnh.

Nhưng chỉ ném được một nửa, đã bị người bắt lấy.

Mọi người nâng mắt vừa thấy, là Ninh Trục!

Quần chúng hưng phấn đỏ bừng hai mắt, hô hấp kích động cả người run rẩy, xoa tay hầm hè nhìn hai vị người giằng co.

Vừa rồi thấy hai người vẫn làm mặt lạnh như không quen biết, khiến bọn họ ruột gan cồn cào, sốt ruột đã lâu, luôn đoán khi nào hai người đối mặt, không ngờ nhanh như vậy liền thấy.

Lệ Diên nâng mắt, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

Ba năm qua đi, đây là lần đầu tiên hai người nhìn gần như vậy.

Lúc này Lệ Diên có thể nhìn rõ mặt hắn. Hắn thành thục rất nhiều, đường cong càng hung hiểm hơn, mặt mày càng thêm thâm trầm nội liễm, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng vào ba năm trước, lúc ở Ninh gia bộ dáng điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Sống lưng thẳng thắn, tay nắm roi dài của nàng lại vững như bàn thạch.

Ba năm trước, hắn bị nàng quất một roi máu tươi đầm đìa, hiện giờ có thể dễ dàng chế trụ chiêu thức của nàng.

Ninh Trục đã trưởng thành, trưởng thành đến độ cao mà nàng không thể nào với tới.

Hai người đối diện, ánh mắt chạm nhau một chút liền dời đi.

Hắn nói:

- Thanh Bình động không phải lôi đài, vi phạm luật sẽ ấn theo quy định mà xử trí.

Nàng tức giận nói:

- Ninh Trục, buông tay cho ta.

Hắn nói:

- Ngươi đáp ứng ta không động võ, ta sẽ buông tay.

Lệ Diên kéo cũng kéo không ra, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng:

- Sao ta phải đáp ứng ngươi, hắn nên đánh!

Phùng Tử Kiệt cuống quít chạy lại đây:

- Sư muội, sao lại thế này?

Không cần người khác trả lời, người này tự động đem đầu mâu nhắm ngay Ninh Trục:

- Ninh Trục, có phải ngươi liên hợp với người Bắc Vực khinh bạc sư muội ta?

Cốc Phi Tuyết cũng lo lắng sốt ruột đi tới:

- Ninh Trục ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Trục buông roi Lệ Diên:

- Nơi này là Thí Luyện Trường, nếu có bất mãn tự từ bỏ tư cách, đi ra ngoài đánh.

Tiểu sư đệ không phục:

- Là đám người Bắc Vực các ngươi mắng chửi người trước.

Ninh Trục nói:

- Ta nói rồi, có bất mãn ra bên ngoài đánh.

Tiểu sư đệ nắm tay:

- Hắn mắng sư tỷ của ta là yêu nữ!

- Ra ngoài đánh.

Tiểu sư đệ tức giận, sắc mặt đỏ lên:

- Ninh Trục! Ngươi giả vờ cái gì chính nhân quân tử, ngươi chính là tiểu nhân chỉ biết bênh vực người mình! Nghe người khác chửi bới tiền vị hôn thê của ngươi, mà ngươi vẫn thờ ơ, từ nay về sau ngươi trong lòng ta không bao giờ là tỷ phu lợi hại nhất!

Ninh Trục:

- ?

Lệ Diên:

- …

Tỷ phu cái rắm!

Nàng hung hăng đánh đầu tiểu sư đệ. Đi lên trước, lúc đối mặt với Ninh Trục cái loại kinh diễm, chua xót, không cam lòng đồng loạt biểu diễn trên mặt, sau đó cắn răng nói:

- Ninh Trục, ta muốn đánh ai thì đánh, muốn khi nào đánh liền đánh! Ngươi quản ta không được!

Lời này vừa ra, Ninh Trục liền nhíu mày.

Ngay lúc giằng co, mặt đất bắt đầu rung chuyển, có người hoảng loạn hô to:

- Là ai dẫm trúng cơ quan tầng thứ năm?

Mọi người trong lòng rối loạn, từng tầng cơ quan trong Thanh Bình động đều sàng chọn người, nếu kiên trì không được sẽ có người lui ra, hiện giờ năng lực cao thấp quậy vào nhau, loạn thành một nồi cháo.

Chỉ thấy ở mấy cửa động, đột nhiên xuất hiện ngàn vạn thương xà, mỗi thương xà dài tám thước, có thể phun lửa hoặc có thể phun băng, mọi người nhìn mà ngây ngốc.

- Là xà, xà, xà a!

Rốt cuộc có người phản ứng hô to.

Ầm ầm rung động, trong động loạn thành một đống, Phùng Tử Kiệt kéo Lệ Diên ra phía sau:

- Sư muội, hãy ở phía sau ta.

Khuôn mặt Cốc Phi Tuyết trắng bệch, âm thầm kéo tay áo Ninh Trục.

Ninh Trục đẩy Cốc Phi Tuyết về phía sau:

- Lui về phía sau!

Đầu ngón tay vừa động, có tiếng sấm tụ tập trong lòng bàn tay, điện quang văng khắp nơi, ầm ầm một tiếng càn quét một tảng lớn.

- Xuyên Lôi chưởng!

Mọi người chỉ nghe trong truyền thuyết biết chiêu này lợi hại thế nào, không ngờ hôm nay vừa thấy quả nhiên không tầm thường!

Nhưng hắn vừa tung nhất chiêu, cửa động chống đỡ không được, cơ hồ muốn sụp xuống, mọi người chạy vắt giò lên cổ.

Phùng Tử Kiệt nói:

- Đi theo ta vào trong!

Mọi người nghĩ Phùng Tử Kiệt đã tham gia thí luyện vài lần, có thể đáng tin một chút, vì thế vội đi theo hắn vọt vào một cửa đá.

Thấy đám xà kia muốn xông tới, Tô Uyển hô to:

- Tử Kiệt sư huynh, mau đóng cửa!

Phùng Tử Kiệt khởi động cơ quan, cửa đá chậm rãi hạ xuống, đột nhiên nơi xa có một người xông tới, hắn híp mắt, thì ra là Ninh Trục.

Hai người liếc nhau, Ninh Trục thấy hắn không có hảo ý, mày nhíu lại.

Phùng Tử Kiệt cười lạnh một tiếng, không tiếng động mà nói một câu:

- Gặp lại.

Sau đó không chút do dự đóng cửa đá lại.

Sống sót sau tai nạn, tiểu sư đệ túm tay áo Lệ Diên, nước mắt lưng tròng:

- Sư tỷ, ta sợ xà nhất!

Lệ Diên an ủi hắn hai câu, nhìn thoáng qua Phùng Tử Kiệt.

Phùng Tử Kiệt tiếp nhận mọi người cảm kích, rồi làm bộ làm tịch đi tới:

- Sư muội, ngươi không sao chứ.

Lệ Diên biết vừa rồi hắn hố Ninh Trục, trong lòng biết hắn là “Vũng nước” vừa thối lại vừa đen, cố tình còn bày ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết.

Nàng không thể che mũi, còn phải say mê mà nhìn hắn, thật sự chua xót lòng người.

Nàng cúi đầu, làm bộ sùng bái:

- Ta không sao, sư huynh. Lần này may là có ngươi, nếu không mọi người đều bị đào thải.

- Ta cũng chỉ ỷ vào địa hình quen thuộc mà thôi.

Cốc Phi Tuyết nhìn một vòng, không thấy Ninh Trục, sắc mặt biến đổi:

- Các ngươi có ai thấy Ninh Trục ca?

Lúc này mọi người mới nhớ tới, Ninh Trục không có ở đây?

- Có phải bị nhốt ở bên ngoài?

Sắc mặt Phùng Tử Kiệt vẫn như thường:

- Hắn có võ công lợi hại như vậy, sẽ không có việc gì.

Đệ tử Bắc Vực nghe vậy khẽ nhíu mày, vừa định phản bác, đột nhiên cảm giác toàn bộ thạch thất chấn động.

Có người chỉ chớp mắt, lá gan muốn nứt ra:

- Kia, đó là cái gì?

Mọi người quay đầu lại, một con xà đứng nửa người một đầu ló ra khỏi cột đá, một đầu ló ra khỏi thạch thất, ánh mắt âm lãnh nhìn thoáng qua mọi người, đột nhiên phun ra băng hỏa song tức!

Mọi người kinh hãi:

- Này rốt cuộc là loại gì a?

Tô Uyển nhìn xà kia, thấy nó quấn hồng lam đan dược, liền hiểu:

- Xà này hút băng hỏa nguyên đan, nên mới trưởng thành bộ dáng như thế, mọi người cẩn thận!

Lệ Diên nói:

- Thì ra chúng ta đi tới hang ổ của đám xà kia!

Tiểu sư đệ bị dọa sắp xỉu:

- Chúng ta chọc tới xà chúa sao?

Lệ Diên quyết định lôi kéo tiểu sư đệ chạy ra bên ngoài, đại xà này nhìn dáng vẻ có thể đạt tới địa giai cửu phẩm, các nàng chỉ là địa giai nhị tam phẩm tép riu, không đủ nhét kẽ răng của nó.

Mọi người bị dọa muốn tè ra quần, lại cuống quít móc ra vũ khí đối phó với nó.

Nhưng vảy xà đao thương bất nhập, mọi người không có cách bắt được nó.

Có người kêu lên:

- Nếu có Ninh Trục ở đây thì tốt rồi, hắn có thể giết nó!

Ngay lúc Lệ Diên rút ra xà cốt tiên, song đầu xà nhìn thoáng qua, đột nhiên giận dữ, mở ra miệng khổng lồ tanh hôi cắn về phía nàng.

Lệ Diên:

- …

Số đỏ dữ dằn, nằm không cũng trúng đạn?

Này cũng không phải xương cốt nhi tử của nó, nó gấp gì?

Nàng một roi ném qua, lại bị một đầu hỏa rắn đốt thành cặn bã, sợ tới mức nàng vội kêu to:

- Sư huynh, cứu ta!

Lúc này Phùng Tử Kiệt đang duỗi tay về hướng băng hỏa nguyên đan, nhìn người khác như hổ rình mồi, nhìn thấy tiểu sư muội đáng thương cầu cứu, hắn cắn răng một cái, quay đầu đi không nhìn nàng, tay vẫn hướng về đan dược kia.

Lệ Diên:

- …

Ta biết ngươi là thứ không đáng tin!

Ngay lúc đầu nàng sắp bị cự xà cắn rớt, ầm ầm một tiếng, một thanh trường thương lấy khí thế bẻ gãy nghiền nát xuyên tường bay qua, nháy mắt đâm trúng cự xà, song đầu cự xà kêu thảm thiết một tiếng, điên cuồng phun hỏa phun băng.

Sau đó một cánh tay ôm lấy eo nàng, tránh thoát công kích vững vàng tiếp đất.

Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Hắn mặt mày trầm tĩnh, môi mỏng nhấp chặt.

Là Ninh Trục!

Hắn không nhìn nàng, chỉ giơ tay vù vù một tiếng, trường thương xuyên thân cự xà, nháy mắt chia làm hai nửa.

Trong động nhất thời an tĩnh.

Mọi người như bị điểm huyệt, nhìn hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, lúc này lại giao triền bên nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bày mặt không vui.

Sắc mặt Phùng Tử Kiệt phẫn hận.

Sắc mặt Cốc Phi Tuyết vừa hồng lại vừa trắng.

Tiểu sư đệ yên lặng móc ra Bổ Khí Đan trong túi, coi như hạt dưa bỏ vô miệng cắn vang tanh tách.

"Ninh Trục, dựa vào chiêu thức vừa rồi, hôm nay ta thừa nhận ngươi có thể làm tỷ phu của ta một canh giờ!"

Lệ Diên kinh hồn chưa định, nhìn thi thể cự xà trên mặt đất, sau một lúc lâu vẫn thất thần.

Ninh Trục nói:

- Không sao chứ?

Lúc này nàng như trong mộng mới tỉnh, sắc mặt vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, cuối cùng đột nhiên đẩy hắn ra:

- Sao lại là ngươi?

Ninh Trục nói:

- Vì sao không phải là ta?

Lệ Diên nhìn thoáng qua Phùng Tử Kiệt đang đứng bên cạnh không dám đối mặt với nàng, lại nhìn tiền vị hôn phu mặt mày lãnh đạm, giống như bị người ta hung hăng tán một cái, sắc mặt đỏ lên:

- Ta không cần ngươi cứu! Cho dù chết cũng không cần ngươi cứu!

Lời này vừa nói ra, mọi người hít hà một hơi.

Tô Uyển vội khuyên nàng:

- Sư muội, Ninh công tử có hảo ý cứu ngươi, sao ngươi có thể nói như vậy?

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích, hốc mắt đỏ lên:

- Sư tỷ, ngươi nghĩ hắn hảo tâm sao? Hắn cố ý nhục nhã ta! Hắn muốn thấy ta ở trước mặt hắn là bộ dáng thấp hèn! Ta sẽ không cảm kích hắn!

Ninh Trục nhìn nàng thật sâu.

- Tùy ngươi.

Hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Lệ Diên khẽ cắn môi, muốn nói gì đó lại thôi, bước theo vài bước, rồi lại ngừng lại.

Cuối cùng nhìn thoáng qua sắc mặt Phùng Tử Kiệt, lại nhìn bóng dáng của Ninh Trục, liền lâm vào hoảng hốt.

“Mười, chín, tám…… Ba, hai, một. Hệ thống ta đã kiên trì mười giây, ta đã làm được nhiệm vụ ' tầm mắt không rời khỏi hắn ', ngươi mau báo thành công!

[... ]

" ?...Ta đã hoàn thành nhiệm vụ."

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ chết máy?”

Lệ Diên có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại nàng vừa hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng thả lỏng một chút.

Nàng có lệ cho xong với Phùng Tử Kiệt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đấm đấm vai lại đấm đấm lưng:

“Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, mệt chết ta.”

Nghĩ ra khỏi sơn động này, nàng liền có thể vui vẻ ở Nam Cảnh, nàng nhịn không được mừng thầm:

“Ta có thể trở về ngày tháng thần tiên!”

Bên này, Ninh Trục trầm mặt, một đường sát phạt quả quyết, mọi người bị khí thế của hắn hù cho khiếp vía, toàn cách ra khá xa.

Kết quả không ngoài sở liệu, chỉ có một mình Ninh Trục có thể đi đến ải cuối cùng.

Chém giết liệt hỏa hổ hậu, hắn đi lên bậc thang đặt đan dược bí tịch.

Thật ra mục tiêu của hắn không phải đan dược bí tịch, mà là một gốc cây Thánh Tâm thảo sinh trưởng trong động này. Hắn luyện tôi gân tẩy cốt đã đến tầng thứ năm, nếu muốn luyện lên tầng thứ sáu cần có nó làm thuốc dẫn.

Hắn cất thảo dược, thu đan dược bí tịch, nhìn một hồi, vẻ mặt không có gì vui sướng.

Đứng một lát, hắn quyết định xuất động.

Mới vừa quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Không biết từ khi nào trong động này lại xuất hiện một người.

Là một nam nhân thân hình thon dài, tùy ý dựa vào vách đá.

Trong động tối tăm, cũng có thể nhìn ra góc cạnh tinh xảo phản xạ ra bạch quang.

Một bộ lam y trường bào, vạt áo rời rạc, lộ ra lồng ngực tinh tráng, mơ hồ có thể thấy được vết sẹo ngang dọc đan xen.

Có lẽ vì uống một chút rượu, thần thái mệt mỏi, chống cằm lầm bầm lầu bầu:

- Này rốt cuộc là nơi rách nát gì, sao không giống chổ của chúng ta?

Ninh Trục nội tâm khiếp sợ.

Đối phương xuất hiện khi nào? Sao hắn không phát hiện ra?

Lam y nhân như nghe thấy thanh âm, tùy ý chuyển đầu.

- …

Cùng lúc, hai nam nhân trầm mặc đối diện...