“Em có biết, em như bây giờ chính là đang mời gọi anh hai không?”
Bạch Hiển thoáng trở mình, đè lên người Bạch Vi, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Hai tay của hắn chống ngay bên cạnh cô, cúi đầu nhìn, dõng dạc hỏi:
“Nghĩ kỹ rồi chứ? Tối hôm qua chính là thời gian cuối cùng anh hai cho em, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Gò má Bạch Vi dần ửng hồng, mắt đối mắt với Bạch Hiển, không nói lời nào. Hai tròng mắt ươn ướt chứa đựng một ít tia sáng trong suốt.
Không khóc, cũng không phản kháng, cũng có nghĩa là ngầm đồng ý.
Phía trên, hắn vươn một bàn tay, từng khớp xương rõ ràng trên những ngón tay đem dây váy ngủ trên vai cô kéo xuống. Sau đó, dọc theo cổ ngọc kéo một đường xuống, lộ ra một bên vú của cô. Bàn tay ranh mãnh bắt lấy, đưa vào trong miệng hắn.
Bạch Vi nghiêng đầu không dám nhìn, cuộn tay thành nắm, đặt ở bên môi tự cắn ngón tay mình, dùng hết sức lực cơ thể chống lại cảm giác tê dại khó tả mà hắn đem đến.
“Thả lỏng”.
Thấy cô càng lúc càng khẩn trương, môi hắn từ đầṳ ѵú gợi cảm mò mẫm tới cái cổ thiên nga mảnh khảnh của cô. Một tay chống ở gối bên cạnh, tay còn lại vuốt ve phần vú trắng trẻo, đè thấp giọng:
“Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, là anh hai thao em, đừng sợ”.
Là anh hai, chứ không phải người khác, cũng không phải người đàn ông nào khác. Là người anh mà từ bé cô đã vô cùng tin tưởng, là người trước nay đều sẽ không tổn thương cô, sẽ không làm cô cảm thấy khó chịu. Xây cho cô một tòa tháp uy nghi lộng lẫy trên cao, vô âu vô lo mà trưởng thành trong sự che chở của hắn.
Bạch Vi nằm ở dưới thân hắn, nhắm mắt lại mà nghe lời. Dưới sự vuốt ve của anh trai, cả người không nhịn được mà run lên. Cô thừa biết đây là anh trai mình, nhưng cũng bởi vì là anh trai, cho nên nội tâm vẫn luôn giằng xé chống lại hành động hắn đang làm với cô.
Là không tự giác mà chống cự.
Vì cái gì lại không tự giác mà chống cự chứ? Nếu đã quyết định chấp nhận số phận, vì sao lại kháng cự cảm giác vui thích tê dại mà anh trai mang đến cho mình?
Bạch Hiển vươn tay, gỡ bàn tay trắng nõn đáng thương bị cô giày vò ra, ngẩng đầu, áp lên môi mềm một nụ hôn dịu dàng. Bàn tay chậm rãi mà dịch chuyển dọc xuống, mang một chút chòng ghẹo, kéo phần váy ngủ mỏng manh lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm dưới thân.
Hôm nay cô không có mặc quần an toàn.
Bạch Hiển dường như nhận được một tín hiệu, kéo quần ngủ xuống, đem “hung khí” thô nóng ra, trực tiếp để trên hoa huyệt nho nhỏ của cô.
Bạch Vi run rẩy dữ dội hơn, cảm nhận được nơi khuất sâu trong khu rừng của chính mình, tựa hồ phải bị dã thú bên ngoài nhảy vào cắn nuốt. Cô run như cây sậy trước gió to, đôi mắt yếu ớt ngước nhìn cầu xin, bắt đầu rơm rớm ánh nước.
Không phải chỉ là dựa vào lồng ngực hắn, tìm kiếm cảm giác ấm áp không muốn rời xa hay sao?
Như thế nào liền biến thành trò ân ái thế này?
Có thể chú ý tới việc nên từ từ chậm rãi hay không?
Thời gian cho một buổi tối là quá ít ỏi, lại cho cô thêm mấy năm như vậy nữa, nói không chừng cô sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Bạch Hiển phớt lờ ánh mắt cầu xin của cô, thở hổn hển chậm rãi đẩy vào cánh cửa nhỏ bên trong khu rừng, chặn cứng đường đi.
Cô rốt cuộc cũng khóc thành tiếng, ở dưới thân hắn nức nở:
“Anh hai, đau quá”.
“Còn chưa đi vào thật đâu”.
Đầu hắn toàn là mồ hôi, đè nén du͙ƈ vọиɠ của bản thân, sợ lại làm đau cô. Chỉ có thể ghé vào người cô thở gấp gáp, Bạch Vi khó chịu, hắn cũng rất khó chịu.
Ấm áp chặt khít, cùng một cảm giác như đang có dòng nước ướŧ áŧ bao vây lấy Bạch Hiển, hắn không nhịn được mà cọ xát ở miệng huyệt, đôi tay mạnh mẽ tách đùi cô ra, tất cả bên tai đều là tiếng khóc yếu ớt của Bạch Vi.
Khóc đến mức hắn trong lòng đều ngứa ngáy, muốn trực tiếp phá “cổng thành” xông vào.
Nhưng hắn cố nhịn, dù gì cũng đã nhiều năm “ăn chay”, cũng không thể nhất thời trở nên mất kiên nhẫn.
Thân thể này vốn dĩ còn trong trắng, chưa từng bị kẻ nào khai phá. Trước khi Bạch Vi “xuyên”, đối với những chuyện thế này quả thật là dốt đặc cán mai(*).
Cho nên lúc này hoa huyệt thật sự rất chặt, dù bị hắn tách đùi ra, đem nó căng lớn, nhưng vẫn như cũ không chứa nổi quái vật khổng lồ của hắn.
Bạch Vi khóc lóc muốn đẩy hắn ra, nước mắt rơi lã chã trên gối, nghẹn ngào nói:
“Không phải còn phải đi cho kịp chuyến bay sao? Anh hai, chúng ta sẽ đến muộn mất, anh mau tránh ra”.
“Nếu muộn liền chuyển sang chuyến khác”.
Cơ bắp cả người Bạch Hiển căng đến cứng đờ, nước da bánh mật khỏe mạnh, đè trên thân thể trắng nõn mềm mại của cô. Hắn vốn dĩ có thể tung hoành ngang dọc, bừa bãi hưởng thụ, lại chọn dây dưa ở cửa huyệt ra không được vào cũng không xong, lại càng không muốn rời đi.
Hắn cắn răng, cúi đầu dỗ dành em gái nhỏ đang khóc thút thít không ngừng.
“Vi Vi, đau một chút sẽ tốt hơn cứ đau dai dẳng, anh hai cả đời này cũng chưa từng đánh em, cũng chưa từng khiến em phải chịu đau đớn. Em nhẫn nhịn một chút, bây giờ anh hai nợ em, về sau em muốn chơi máy tính bao lâu, anh đều để em chơi bấy nhiêu”.
“Anh hai, anh thật là không có nguyên tắc gì cả”.
Bạch Vi khóc lóc lắc đầu, cô cảm thấy không tính anh trai là lục thân(**) của mình, người anh này đối với cô trước đây đều quản thúc rất nghiêm khắc, liền chỉ vì có thể… Có thể đi vào thân thể cô mà nguyên tắc này nọ đều vứt bỏ.
Chưa kịp dứt câu, Bạch Vi hét lên một tiếng “A”, cả người giống như bị bổ thành đôi, đau đến ngửa ra sau, cong vòng như cánh cung, đôi tay gắt gao bắt lấy cánh tay hắn.
Nơi rừng rậm sâu thẳm luôn được giấu kín kia, bị con thú phía ngoài nhào đến xâm chiếm.
Trinh tiết đã phá, Bạch Vi bị côn ŧɦịŧ của hắn, trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể.
Cô đau đến mức môi cũng run rẩy, cái gì gọi là tê dại vui thích chứ, giờ phút này chỉ có đau đớn ập đến.
Làm cả người thập phần đau đớn khó chịu.
Nơi giao nhau của hai người, vết máu đỏ thẫm thấm lên chiếc khăn trải giường.
Bạch Hiển hít vào một hơi sâu, đè trên thân thể cô, nghe cô ở dưới thân hắn khóc đến tê tâm liệt phế, liền dỗ dành:
“Vi Vi ngoan đừng khóc, nghe nói chỉ có lần này đau nhất, một chút liền không đau nữa”.
“Quá, quá căng, anh hai, em đau quá, thật sự đau quá”.
Bạch Vi khóc sướt mướt, nước mắt như những viên ngọc quý theo khóe mắt rơi xuống, trên gối đều ướp thành mảng lớn. Hắn vẫn không chịu đem vật kia lui ra khỏi thân thể cô, cô đã đau đớn như thế, vì cái gì hắn cảm thấy làm những chuyện như thế này lại suиɠ sướиɠ?
Cô muốn đẩy hắn ra, từ trên người cô mà đẩy xuống, muốn hắn đem cái ƈôи ŧɦịŧ thô lỗ làm cô đau đến chết đi sống lại, từ trong cơ thể cô rút ra. Nhưng cô quá yếu ớt, còn hắn thì cường tráng vô cùng, cô căn bản không thể chống lại hắn.
Chờ tiếng khóc dần dần nhỏ đi một chút, Bạch Hiển mới bắt đầu chậm rãi, chậm rãi động đậy ở đường đi của cô, động tác rất nhỏ. Cơ bắp trên người đều trong trạng thái căng chặt, sợ khống chế không được chính mình, sẽ không kìm được mà rong ruổi trên cơ thể yếu ớt dưới thân.
Mà Bạch Vi dưới sự mơn trớn nhẹ nhàng của hắn, bắt đầu cuộn tròn ngón chân lại. Cô cảm nhận được, giữa một luồng nóng rát đau đớn, có một chút suиɠ sướиɠ khó nhịn không tài nào nắm bắt được dâng lên.
Trong lòng trở nên rối rắm, chậm rãi bắt đầu bị dẫn dắt theo tiết tấu của hắn, cảm xúc dày vò lại càng thêm rõ ràng hơn.
“Anh, anh hai...”.
Bạch Vi bị cảm xúc khó tả kia thao túng lý trí, chỉ còn nửa người bên dưới cảm giác đến từng đợt từng đợt giông bão, trong miệng bắt đầu vô ý thức kêu anh trai.
Cô thực sợ hãi loại cảm giác này, hắn ở trên thân thể cô, hai người khoảng cách gần đến mức kinh hãi.
Môi tìm lấy nhau, âm thanh trở nên mềm nhũn như có thể chảy thành nước:
“Anh đây, anh hai đây...”.
“Anh hai, anh hai, em đau quá”.
“Không đau, anh hai xoa xoa Vi Vi nhé, Vi Vi ngoan, ngoan...”
Giọng nói của hắn, bị bao phủ bởi sóng tình dạt dào, làm hắn quả thật không tài nào khống chế được bản thân. Từng cú nhấp hông ngày càng nhanh, lúc này Bạch Hiển cũng không biết chính mình đang nói với Bạch Vi cái gì nữa.
Cô như mất đi ý thức, chỉ biết ê a kêu đau. Liền giống như trước kia, muốn hắn thương, muốn hắn yêu, muốn hắn chú ý cô.
Mà hắn chỉ lo đáp lời, tất cả đều đáp ứng cô, cô muốn cái gì hắn đều cho, mọi thứ, mọi thứ đều cho cô.
“Anh, anh hai, anh hai em, em a~”.
Bạch Vi hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể bắt đầu căng chặt bất động, dùng tao huyệt mà gắt gao giữ chặt gậy thịt của Bạch Hiển, không cho hắn nhúc nhích.
Cô dưới thân thể của hắn, bị thao đến cao trào.
Bạch Hiển bị Bạch Vi siết đến chịu không nổi, hắn cũng giống như cô, đều là lần đầu tiên. Vốn nghĩ rằng sẽ lâu hơn một chút, lại là chịu không nổi, chờ Bạch Vi cao trào xong, hắn liền hung hăng bắn vào người cô.
Bờ mông chôn ở bên trong bắp đùi ngọc ngà, từng chút từng chút, cuối cùng ngừng ở một chỗ trên đỉnh kia, đem du͙ƈ vọиɠ nhiều năm, bắn sâu vào người Bạch Vi.
Đây là em gái yêu dấu của hắn, hắn tham lam tiến vào thân thể của cô, ở trong cơ thể cô để lại dấu vết của hắn. Cuối cùng cũng có thể biến cô trở thành người của hắn.
Người của hắn, của riêng hắn.