Chờ lúc Bạch Hiển trở lại phòng ngủ, Bạch Vi đã ngủ từ lâu, hắn liền ngồi ở mép giường, nhìn Bạch Vi một lúc, sau đó cúi người, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô, thấp giọng nói:
“Ngủ ngon, bé cưng”.
Cô là châu báu mà hắn muốn dốc cả đời để bảo vệ, ngay cả bản thân đều không muốn thương tổn đến một sợi tóc nào của cô. Cô luôn mải mê vui đùa trên chốn thiên đường, còn hắn chính là ở địa ngục đau khổ giãy giụa, cũng chẳng thể nửa lời nói ra du͙ƈ vọиɠ trong mình.
Ấy thế mà ngọc báu trân quý của hắn, đang sống sờ sờ lại bị lão già chết tiệt Bạch Trường Thiên bóp chết. Bạch Hiển tưởng tượng đến việc này, ánh mắt chính là sâu không thấy đáy.
Trong bóng tối, đôi mắt hẹp dài của Bạch Hiển hàm chứa sự cay độc tựa như một con rắn nhìn thấy con mồi. Hắn duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương mặt trắng nõn, lại một lần thề, hắn sẽ chậm rãi, giống như lăng trì, đem da thịt Bạch Trường Thiên cắt từng khúc từng khúc. Không giải được hận trước đây, tuyệt đối không để Bạch Trường Thiên tắt thở.
Đêm rất dài, thời gian dần trở thành quá khứ mà trôi qua. Sương sớm mờ ảo, những tia sáng ảm đạm len lỏi vào phòng ngủ, Bạch Vi ngủ ngon lành một giấc dài. Khó khăn mới có được một đêm anh trai không làm gì cô, tuy như vậy lại có chút không quen.
Cô chậm rãi trợn tròn mắt, nhận thấy được có người ngủ bên cạnh, Bạch Vi trong lòng nhảy dựng, vừa quay đầu liền thấy anh trai đang ngủ say.
Đã lâu lắm rồi, rất nhiều rất nhiều nằm, hắn đều chưa từng ngủ một giấc yên bình bên cạnh Bạch Vi.
Từ lúc Bạch Vi mười ba tuổi, bọn họ liền phải tách ra ngủ riêng, cô cũng không thể lẳng lặng mà nhìn anh trai ngủ như lúc trước.
Mấy bữa trước tuy rằng bọn họ đều ngủ chung, nhưng chờ lúc Bạch Vi tỉnh lại, hắn cũng đã thức.
Cho nên hiện tại khi có cơ hội, Bạch Vi cẩn thận nhìn bộ dáng khi ngủ của hắn, ngược lại cũng có chút thú vị.
Lúc hắn nghỉ ngơi, không thể thấy được sự khôn khéo xảo quyệt thường xuất hiện dưới đáy mắt, trên mặt cũng không còn có những đường nét nghiêm nghị. Hắn cũng không hề ác liệt, một chút cũng không ỷ mạnh, càng không quản này quản nọ.
Bạch Vi nhìn hắn, nhịn không được duỗi tay chạm nhẹ lên mặt, đem đầu nhích tới gần lồng ngực cứng rắn trước mặt. Giống như lúc bọn họ còn chỉ là những đứa trẻ ngây ngô, dựa sát vào nhau, đem hắn trở thành thế giới to lớn của cô.
Hiện tại hắn vẫn luôn là tất cả đối với cô, dù hắn dần khiến cô sợ hãi, cũng làm cô muốn chối bỏ cảm giác hưng phấn lạ kỳ. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn là người cô yêu nhất trên thế gian này.
Đếm tới đếm lui, cũng chỉ yêu một mình hắn.
Dù tính chất tình cảm của hắn và của cô không giống nhau, chính là từ bé đến lớn, thật ra cô cũng chỉ có một người anh mà thôi.
Cũng vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là cha. Hiện tại lại thêm một cái thân phận nữa, là hôn phu của cô.
Bạch Vi hốc mắt có chút đỏ, dán sát vào lồng ngực vững chãi, cánh tay mềm mại như ngó sen đặt trên eo hắn, chỉ vì tính ỷ lại này, làʍ ŧìиɦ cảm của cô đối với anh trai mình càng ngày càng phức tạp.
Có biện pháp nào chăng? Ngoại trừ Bạch Hiển, căn bản cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Thời điểm Bạch Vi càng lúc càng gần sát, Bạch Hiển mơ mơ màng màng lờ ngợ ra điều gì. Nhắm mắt lại, giọng ngái ngủ:
“Vi Vi?”
“Ưm, anh hai”.
Âm thanh của cô từ trong lồng ngực phát ra, Bạch Hiển liền đem Bạch Vi ôm chặt, không hề do dự mà tiếp nhận sự ỷ lại của cô. Hắn vừa mới tỉnh, thậm chí đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ là trực giác mách bảo Bạch Vi muốn hắn ôm, hắn liền ôm.
Kế tiếp, Bạch Hiển theo tiếng gọi du͙ƈ vọиɠ, cúi đầu tìm kiếm môi Bạch Vi. Cô cũng không có né tránh, nằm ở trong ngực hắn, nhắm mắt lại nhấm nháp nụ hôn ngọt ngào.
Giống như lời hắn từng nói, cái gì rồi cũng sẽ quen. Dù hắn làm anh trai cũng được, làm một người đàn ông cũng được, chỉ cần là Bạch Hiển, cô nhất định phải làm quen.