Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 126




Xe ngựa dừng lại ở cánh cổng thứ hai trong cung, ba người đi bộ đến phủ hoàng tử.

Ở cửa, một nữ tử trang điểm thanh nhã đang đứng với vẻ mặt trông ngóng, nữ tử kia bộ dạng có hơi hốc hác tiều tụy, tròng trắng mắt đỏ ngầu những tơ máu, lúc này nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào cửa, đến khi nhìn thấy một cậu bé từ trong một góc rẽ đi ra, đôi mắt của nữ nhân kia lại càng thêm đỏ hoe.

Chu Chiêu Hoàn cũng là kiểu như vậy, nước mắt nói trào ra thì sẽ liền trào ra, nhưng so với tối hôm qua đối mặt với Tiêu Hoài Thanh thì bây giờ lại còn nhanh rơi nước mắt hơn nữa, cậu ta như chim én thèm b.ú sữa xông thẳng vào lòng mẹ, lực mạnh đến nỗi đẩy nữ nhân lùi lại phía sau hai bước, còn đầy ỷ lại mà cọ cọ vào người trước mặt: “Nương! Hài nhi rất nhớ người!”

Nữ nhân nước mắt lưng tròng xoa xoa đầu của cậu, nhưng nàng ấy vẫn là cố gắng lộ ra một nụ cười trên mặt: “Ừm, nương cũng nhớ con, A Hoàn không cần lo lắng, nương ở đây vẫn tốt, cha con cũng thế.”

Chu Chiêu Hoàn nức nở nói: “Nương nói dối!”

Nữ nhân kia dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại mềm nhũn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Hoài Thanh và Yến Thu Xuân cũng đang đi tới, nàng ấy vội vàng lau nước mắt, cố gắng hết sức ổn định cảm xúc.

“Tham kiến Vương phi” Tiêu Hoài Thanh cùng với Yến Thu Xuân cúi đầu hành lễ.

Xương Vương phi gật đầu cười nhẹ, nhìn về phía Yến Thu Xuân: “Tiêu tướng quân, vị này là…”

Tiêu Hoài Thanh còn chưa kịp nói, đứa trẻ trong lòng nàng ấy đã không thể đợi được mà ngẩng đầu lên, vui vẻ nói với giọng hơi khàn đi vì khóc: “Đây là A Xuân tỷ tỷ! Nương, là A Xuân tỷ tỷ nấu ăn rất giỏi ở nhà Đông Đông! Nương cũng thích đồ ăn nên con đã nhờ A Xuân tỷ tỷ dạy cho con cách làm bánh đường, sau này con sẽ làm cho cha nương ăn.”

“Thì ra là Yến cô nương.” Xương Vương phi như bừng tỉnh, nhìn đứa trẻ kia miệng không ngừng nói chuyện, nàng ấy tỏ vẻ áy náy hành lễ nói: “A Hoàn không hiểu chuyện, đã phiền hai vị đây phải cực khổ đi một chuyến rồi.”

Yến Thu Xuân vội vàng nghiêng người: “Vương phi, người quá khách sáo rồi...”

*

Sau khi đã chào hỏi nhau, Xương Vương phi liền dẫn bọn họ vào trong.

Phủ của hoàng tử khá lớn, mỗi hoàng tử đều có một viện riêng, mặc dù họ sống ở cạnh nhau nhưng thực ra trong đó đều có tất cả mọi thứ họ cần.

Sau khi đã chào hỏi nhau, Xương Vương phi liền dẫn bọn họ vào trong.

Phủ của hoàng tử khá lớn, mỗi hoàng tử đều có một viện riêng, mặc dù họ sống ở cạnh nhau nhưng thực ra trong đó đều có tất cả mọi thứ họ cần.



Trên đường đi, còn nhìn thấy một tiểu công chúa đang gào khóc đòi nhũ mẫu bế lên cao, còn có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang đau đầu mà quở mắng: “Chu Linh Nhi, muội mà còn tiếp tục ồn ào như vậy, lần sau huynh sẽ không dẫn muội đến đây chơi nữa đâu.”

Cô công chúa nhỏ ngay lập tức bị dọa sợ, mím môi tỏ vẻ không vui rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng, lại còn buồn bực chân trước chân sau đá vào người nhũ mẫu đang đứng bên cạnh.

Thiếu niên thoáng nhìn sang bên này liền vội vàng chắp tay hành lễ, hai bên đáp lễ rồi đường ai nấy đi.

Đó là Ngũ hoàng tử và Thập ngũ công chúa, họ là huynh muội có cùng mẫu thân.

Anan

Mẫu thân của Ngũ hoàng tử là Lục quý phi, hiện tại là người thống trị hậu cung, cũng là nữ nhân mà lão hoàng đế sủng ái suốt mười bảy năm, từ khi bà ta vào cung, ngoại trừ Lục hoàng tử - người sinh ra cùng thời kỳ với Ngũ hoàng tử, hậu cung về sau đã không có hoàng tử nào được sinh ra nữa.

Kể từ khi ngôi vị thái tử bị phế bỏ, Ngũ hoàng tử đã trở thành Thái tử cũng là người có tiếng nói cao nhất trong cung, nhưng vì tuổi còn trẻ, không có thực quyền nên về nhiều mặt vẫn phải chịu dưới sự quản chế của Tam hoàng tử.

Lúc đến gần hơn một chút, Yến Thu Xuân có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Sau đó, bọn họ đến nơi ở của Xương Vương, đi sâu vào phía bên trong chính là phòng nội thất.

Xương Vương là người ngoài hoàng tộc, thân phận của Yến Thu Xuân không tiện đi vào, cho nên nàng đợi ở bên ngoài, hai người Chu Chiêu Hoàn và Tiêu Hoài Thanh thì đi vào trong, Xương Vương phi ở lại phía ngoài cùng Yến Thu Xuân trò chuyện.

Xương Vương phi vốn dĩ là Thái tử phi, bất kể là học thức hay cách nói chuyện của nàng ấy đều ôn hoà dịu dàng đến lạ, Yến Thu Xuân tuy không thân quen gì với nàng ấy cho lắm, nhưng nàng cũng rất thẳng thắn vô tư, vậy nên hai người đã trò chuyện rất vui vẻ.

Khoảng mười lăm phút sau, Chu Chiêu Hoàn đi ra với đôi mắt đỏ hoe.

Ánh mắt Xương Vương phi nhu hòa, vẫy tay ra hiệu bảo con trai đi tới.

Chu Chiêu Hoàn không nhúc nhích, cố gắng mở to đôi mắt hơi sưng lên vì khóc nói: “Nương, hài nhi không thể ở nhà gây thêm phiền phức cho hai người nữa, vậy nên con muốn đi pha thuốc cho cha với làm chút đồ ăn, hy vọng sức khoẻ của cha sẽ sớm tốt hơn.”

Xương Vương phi lập tức gật đầu: “Được, vậy nương đi cùng con nhé?”

“Được ạ.” Chu Chiêu Hoàn gật đầu, nhìn về phía Yến Thu Xuân.

Yến Thu Xuân đã sớm đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Vâng!” Cậu ta tiến tới nắm lấy tay nàng, hai người cùng nhau đi đến nhà bếp.