Bộ dáng nhỏ bé đáng thương kia, làm cho thiếu niên đang ngà ngà say nhất thời giật mình, lập tức tỉnh rượu, nhưng xem xét một chút, cũng không cản trở chuyện gì, vừa lúc chàng cũng muốn đi qua đó, bởi vậy gật đầu nói: "Nếu không thì... Ngày mai đi thăm được không?”
Thành công!
Chu Chiêu Hoàn gật đầu thật mạnh, lại sợ hãi nói: "Có thể đi cùng A Xuân tỷ tỷ không? Cha mẹ ta chắc chắn rất thích những gì tỷ ấy nấu!”
Tiêu Hoài Thanh yên lặng, nhìn về phía nữ tử bên cạnh chàng, còn chưa hỏi, đối phương đã gật đầu, chàng cũng gật đầu nói: "Được.”
Thân thể nho nhỏ của Chu Chiêu Hoàn thả lỏng, lộ ra một nụ cười thật lớn: "Đa tạ Tiêu lục thúc!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Yến Thu Xuân dậy từ rất sớm, nhưng sớm hơn nàng một bước chính là Chu Chiêu Hoàn, người đã mong chờ cả một đêm.
Năm năm qua, cậu ta vẫn luôn cùng với phụ mẫu một nhà ba người sớm chiều ở bên nhau, vào đêm giao thừa đột nhiên phụ thân cậu xảy ra chuyện, mẫu thân cậu làm ầm ĩ náo loạn cả bên ngoài, lập tức ba người họ đều đã bị đưa đi.
Khi ấy trong cung náo loạn, mọi người vây quanh phụ thân cậu ta, mẫu thân cậu ta khóc lóc quỳ gối trước mặt hoàng gia gia, cậu ta đứng trong góc, dường như cảm giác rất bơ vơ lạc lõng.
Chính vào lúc này, là Tiêu Hoài Thanh đã giữ cậu ta lại bên người, sau bữa tiệc tất niên liền trực tiếp mang cậu ta trở về.
Mặc dù điều đó đã khiến cho tâm trạng rối bời trong cậu trở nên nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng hai ngày nay rời xa phụ mẫu lại khiến cậu ta không thể nào ngủ ngon giấc, cậu ta muốn quay về nhưng chỉ có thể nhờ Nam Kỳ quay về hỏi thăm cha mẹ, suy cho cùng bản thân cậu tới Tiêu gia cũng đã rất quấy rầy người nhà Tiêu gia rồi.
Sau khi bị từ chối, cậu ta cũng không dám làm gì hơn.
Trải qua 5 năm phải sống trong cuộc sống bị giam cầm, tính khí của cậu ta so với các hoàng tử khác mà nói cứ như là một trời một vực.
Đây cũng là nguyên nhân khiến lúc ban đầu Yến Thu Xuân một chút cũng không xem cậu ta là hoàng tử.
Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiêu Hoài Thanh bên đó liền sai người đi tới: “Yến cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, trời đang lạnh, chúng ta mau đi thôi.”
“Ừm.” Yến Thu Xuân dắt tay Chu Chiêu Hoàn dẫn ra ngoài viện.
Anan
Thiếu niên đã đổi bộ y phục quan phủ sẫm màu trên người nhìn có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, nhìn thấy hai người đi tới, Tiêu Hoài Thanh liền gật đầu rồi thuận tay giúp bọn họ mở cửa xe ngựa, còn lên tiếng nhắc nhở: “Lát nữa đây xe ngựa sẽ không thể trực tiếp đi thẳng vào mà cần phải tự mình đi bộ qua, trong cung quy định rất nhiều, nếu như có chuyện gì, cứ đứng ở phía sau ta là được.”
“Ta biết rồi, Tiêu tướng quân yên tâm đi, ta sẽ không đến nỗi xui xẻo như vậy đâu.” Yến Thu Xuân cười nói.
Thiếu niên nhướn mày, tùy tiện nói một câu: “Kỳ thực nàng vẫn khá xui xẻo đấy chứ, nếu không sao lại có thể gặp được bổn tướng quân đây?”
Yến Thu Xuân lập tức nhớ đến chuyện nguyên chủ xui xẻo đụng phải sơn tặc, trong lòng có chút khó chịu, đó là nguyên chủ chứ đâu phải nàng!
Nhưng lời này cũng rất khó giải thích, nàng lại không muốn tỏ ra yếu thế nên buột miệng nói: “Vẫn rất tốt đấy chứ, ít nhất ta cũng đã gặp được tướng quân.”
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo lanh lảnh, không lạnh lùng cách xa ngàn dặm như Nhị tẩu của chàng, giống như những hạt ngọc va chạm vào nhau, nghe vào tai, bất giác sẽ cảm thấy lỗ tai như run lên, liền sau đó tay của thiếu niên cũng run lên theo, rèm cửa đang mở ra cũng vì thế mà rơi xuống.
Chu Chiêu Hoàn vừa hay đang lên xe ngựa liền trực tiếp bị tấm màn che mất khuôn mặt, thân thể nghiêng ngả một hồi.
Yến Thu Xuân vội vàng đỡ lấy cậu: “Cẩn thận.”
Tiêu Hoài Thanh ho nhẹ một tiếng, vội vàng đi tới kéo lại rèm cửa, âm thanh cũng đã nhu hòa rất nhiều: “Lên đi.”
Yến Thu Xuân cũng nhận ra mình có hơi lỡ miệng, hai má hơi nóng, không dám nói nhiều nữa, động tác nhanh chóng theo sau Chu Chiêu Hoàn lên xe.
Sau đó tấm màn được hạ xuống, cửa xe ngựa đóng lại, xe ngựa bắt đầu loạng choạng rời đi.
Xương Vương trước kia là thái tử, sống ở trong Đông Cung, nhưng hiện tại hắn đã được phong Vương nên có thể ở ngoài cung, nhưng là đêm giao thừa hắn mới được phong Vương, bên ngoài cung không có phủ đệ nào thích hợp, hơn nữa sức khoẻ hắn cũng không được tốt, vậy nên hắn vẫn đang sống trong phủ của hoàng tử.
Vốn dĩ 5 năm trước, đáng lẽ các hoàng tử khác đều phải được phong vương và ban cho đất, nhưng ngay vào giờ phút quan trọng đó, thái tử và lão hoàng đế đã xảy ra tranh chấp gay gắt, sau một đêm biến cố, thái tử bị phế bỏ, ý chỉ lên ngôi của các hoàng tử khác cũng đều bị dìm xuống.
Hiện tại Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vẫn chưa thành thân đều đang sống trong phủ của hoàng tử.
Bây giờ lại có thêm một Xương Vương.
Vì vậy Yến Thu Xuân lần này là đang tiến cung, tiến cung có rất nhiều thủ tục phiền phức, nhưng có Tiêu Hoài Thanh ở đằng trước mở đường, bọn họ lại không mang theo bất cứ thứ gì cả mà chỉ đi tay không, vì vậy việc tiến cung diễn ra rất thuận lợi.