Xuyên Thành Tra A Đã Từng Tra Tấn Nữ Chủ

Chương 3




Hứa Kim Triều ôm Tống Giảo đang ướt sũng ra khỏi phòng tắm, cánh tay nâng sau cổ và chân đều cảm nhận được nhiệt độ nóng tới bỏng tay của nàng.

Cơ thể của Omega nhẹ ngoài sức tưởng tượng, Hứa Kim Triều không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể ôm vào lòng.

Hứa Kim Triều hơi váng đầu, cô không dám nhìn Tống Giảo mà bản thân Tống Giảo cũng không ý thức được mình đang ỷ lại vào người mà nàng sợ hãi, được đối phương che chở như món bảo bối trân quý nhất.

Tống Giảo bị sốt tới mất ý thức, không thể khống chế tin tức tố, tuyến thể sau cổ tản mát tin tức tố đi khắp cơ thể, tràn ra chiếm lấy toàn bộ không gian.

Hứa Kim Triều nỗ lực giữ tỉnh táo, mở chăn bị quăng lung tung trên giường ra rồi bọc Omega lại, tăng độ ấm điều hòa lên.

Cô bị mùi hương tin tức tố ảnh hưởng, hành động cứ lơ nga lơ ngơ, đi loanh quanh hai vòng mới nhớ ra mình muốn tìm khăn tắm.

Nguyên chủ chưa từng vào phòng riêng của Tống Giảo nên cô cũng không biết vật dụng trong phòng sắp xếp ra sao. Hứa Kim Triều mở tủ đồ, vừa định lục tìm thì thấy tay mình ướt, lập tức ngơ ra lần hai.

Hứa Kim Triều mơ màng đưa tay lên ngửi.

Tay cô còn vương lại mùi đào mật thoang thoảng, này là mùi tin tức tố của Tống Giảo, mùi rất nhẹ nhưng vì ở ngay đầu ngón tay nên chỉ ngửi thôi cũng đã gợi lên vô số suy nghĩ kiều diễm rồi...

Hứa Kim Triều giật bắn mình, cô lau sơ cơ thể một lần, riêng tay còn chà mạnh sạch sẽ.

Tủ đồ không có quá nhiều trang phục, bên treo váy thì không thể dùng, quần áo đi làm cũng không mặc được. Hứa Kim Triều kéo một ngăn tủ ra xem, kết quả là mặt cô đỏ bừng như trái cà chua.

Bên trong chứa đồ nhỏ của Tống Giảo, áo nhỏ màu da, kiểu dáng bảo thủ, chất liệu có vẻ rất chi là mềm mại luôn.

Hứa Kim Triều cũng không hiểu mình bị sao, chắc bị cái gọi là bản-năng-Alpha làm cho lú, nhìn mấy đồ này thôi mà cũng nóng cả người.

Cô lập tức cắn đầu lưỡi cho tỉnh táo, đóng ngăn kéo lại, tìm khăn tắm và váy ngủ ở tầng dưới, và cả một tấm chăn mỏng.

Nàng Omega vẫn nằm mê man nơi đó, chăn bao quanh người đã bị thấm ướt nước từ váy ngủ cũ.

Mặt nàng phiếm hồng, gò má đỏ bừng, còn có một ít mồ hôi nhưng môi lại khô nứt.

Hứa Kim Triều không muốn hành xử láo lếu với Tống Giảo, nhưng nàng ra mồ hôi nhiều nên cơ thể bị mất nước, cần gọi bác sĩ tới khám, mà trước khi khám phải lau khô người với thay đồ nữa.

Mắt cô không dám nhìn vào những bộ phận riêng tư mà chưa có sự cho phép của khổ chủ, đành phải nhìn chằm chằm mặt nàng, tay run run cố gắng cởi áo ngủ đã ướt đẫm ra.

Hứa Kim Triều cảm giác như mình đang ở ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, này là đang cố gắng làm việc tốt để bồi tội cho Tống Giảo hay là đang tự bón cho bản thân cục hành không biết nữa.

Cuối cùng cũng thay xong đồ mới cho Omega, giúp nàng nằm qua bên giường khô ráo rồi cẩn thận đắp chăn, Hứa Kim Triều cầm lấy điện thoại ở bên mép giường.

Khi nãy, nguyên chủ định thực hiện hành vi đồi bại đã vô tình quăng nó ra đây, chiếc smartphone này nhìn khá khác biệt với thời đại của Hứa Kim Triều, trông như đồ cổ.

Cô lục lại trí nhớ để mở khóa, gọi tới một dãy số.

Khu biệt thự này đều có đãi ngộ dành cho các hộ gia đình, có trạm y tế phục vụ nội khu, bác sĩ trực 24/24.

Cô bình tĩnh báo số nhà, nhấn mạnh: "Tình trạng của vợ tôi không ổn lắm, ngài tới mau một chút."

Chưa kịp cúp máy, Hứa Kim Triều nhìn quanh phòng đã phải thở dài. Xử lý đống bừa bộn này ngay còn kịp, người ta thấy rồi hiểu lầm là chết dở. À mà cũng không phải hiểu lầm thật...

Ngày hôm nay, Hứa Kim Triều từ chối đếm số lần bản thân thở dài. Quá trời nhiều rồi!

Cô nhặt quần áo ướt lên, giấu tạm vào phòng tắm rồi thay bộ đồ mới.

Trong phòng tắm, hơi nước đã tan đi nhiều, không khí luẩn quẩn mùi khói nhè nhẹ.

Vừa rồi lúc bế Tống Giảo lên, Hứa Kim Triều chỉ mải nhìn áo ngủ xanh lục của nàng, giờ cô mới để ý con dao gọt trái cây đang nằm im ở đáy bồn tắm.

Là một con dao gấp. Hứa Kim Triều vớt lên, cầm trong tay mới thấy lưỡi dao được mài sắc bén.

Cô đớ cả người.

Đây chắc chắn là vũ khí phòng thân của Tống Giảo, nhưng trong truyện [Giảo Giảo] đâu có thấy tác giả đề cập tới.

Chính mình cũng đã được thử cái cảm giác khi bị mất khống chế của Alpha nên Hứa Kim Triều biết, lúc đó Tống Giảo không có cơ hội lấy ra.

Trong lòng cô tuôn ra một đống cảm xúc phức tạp.

Hứa Kim Triều biết rõ về thế giới này, nó được tác giả miêu tả khái quát trong truyện nhưng cũng chỉ là những sự kiện lớn đã phát sinh, mà Tống Giảo là nhân vật được xây dựng nên vì cốt truyện viết về nàng.

Nhưng giờ đây, Tống Giảo là một người đang thực sự sống, có tư duy và suy nghĩ của riêng mình, có rất nhiều việc trong quá khứ và cả hiện tại mà Hứa Kim Triều không biết. Và trong tương lai tới đây, rất có thể em ấy sẽ trở thành một Tống Giảo khác hoàn toàn cuốn tiểu thuyết kia.

Hứa Kim Triều bừng tỉnh.

Vẫn còn may.

Ít ra, hiện giờ cô đã có thể khống chế được cái thứ gọi là bản năng Alpha, không làm tổn thương Tống Giảo được nữa. Tương lai mịt mờ và những nỗi sợ hãi trong tương lai của em ấy cũng biến mất.

Ít ra cô vẫn có khả năng thay đổi nhân sinh bi thảm của cô gái nhỏ ấy.

Em ấy không nên bị gió sương vùi dập đến héo tàn khi chỉ mới nhú mầm, không nên bị người khác phá hủy cuộc sống tươi đẹp và quyền lợi của bản thân.

Hứa Kim Triều về phòng nguyên chủ thay đồ, vì lo Tống Giảo vẫn đang sốt nên không có tắm.

Cô tự nhắc nhở mình phải coi nơi đây là một thế giới độc lập, Tống Giảo là một người thực sự đang sống và tồn tại.

Nhưng vì bản thân đã thay thế Hứa Kim Triều, vận mệnh của Tống Giảo cũng trở nên khó đoán.

Cuộc đời của em ấy có thể sẽ tốt đẹp như ánh mặt trời, nhưng cũng có thể sơ sẩy mà chìm vào bóng đêm.

Vì Hứa Kim Triều không biết bác sĩ sẽ kê thuốc gì sau khi khám xong nên cô không dám dùng cồn để hạ thân nhiệt cho Tống Giảo, chỉ dùng khăn lông thấm nước đắp trên trán của nàng.

Omega nhắm chặt mắt, lông mi nhăn lại, cả cơ thể run rẩy từng hồi, Hứa Kim Triều mở tay nàng ra, dùng khăn ướt lau nhẹ để hạ nhiệt.

Đợi mãi bác sĩ mới tới.

Bác sĩ phục vụ trong khu biệt thự này cũng không quá quan tâm đến việc nhà của cư dân, chỉ làm như không biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi kiểm tra sức khỏe của Tống Giảo, tiêm thuốc hạ sốt và gắn kim truyền nước xong, bác sĩ vô cảm nói với Hứa Kim Triều: "Để tôi xử lý vết thương cho cô."

Nếu cô ấy không nói, Hứa Kim Triều cũng không nhớ mình có mấy vết thương đang bật máu.

Bác sĩ bôi thuốc lên tai và tay Hứa Kim Triều, năng lực tự chữa lành của Alpha rất tốt nên cũng không cần lo có sẹo.

Trước khi rời đi, cô ấy nhắc: "Vợ cô bị cưỡng bức kết hợp trước khi đến nóng lên kỳ, tuy chưa có đánh dấu hoàn toàn nhưng vẫn cần quan sát cẩn thận. Đêm nay cô ở cạnh trông chừng cô ấy đi, sẽ cần tin tức tố để trấn an cảm xúc hoảng loạn đấy."

Hứa Kim Triều làm như không nghe ra đối phương đang trách móc mình, chỉ hỏi kỹ càng cách dùng tin tức tố rồi tiễn người rời đi.

Sau khi tiêm thuốc, Tống Giảo đã hạ sốt, chỉ là đôi mày vẫn nhíu chặt lại trong lúc ngủ.

Hứa Kim Triều lấy son dưỡng từ bàn trang điểm của nàng, thoa lên môi Tống Giảo để tránh môi nàng bị nứt.

Sau đó, cô ngồi xuống đầu giường, nắm lấy bàn tay không truyền nước biển của Tống Giảo, làm theo lời bác sĩ, thật cẩn thận phóng ra tin tức tố mang thiện ý.

Bàn tay nóng bỏng của Omega đặt trong tay Hứa Kim Triều đã hạ nhiệt, vốn đang đỏ bừng giờ chỉ còn hơi hồng hồng.

Hứa Kim Triều mơ hồ nghe thấy nàng nói mớ, nhưng khi lại gần hơn để nghe thì lại không thấy gì. Cô phát hiện tư thế này có hơi thân mật quá nên ngồi thẳng dậy, nhìn qua chỗ khác.

Một lúc sau, ánh mắt không hiểu chịu sự chi phối của cái gì lại quay qua nhìn Tống Giảo lần nữa.

Da thịt Omega trắng hồng, nhìn như đang phát sáng, làm người ta liên tưởng tới trân châu thượng phẩm.

Tóc đen dài còn chưa khô, vài sợi tùy hứng lay nhẹ trên mặt, trượt xuống cần cổ mê người làm Hứa Kim Triều thần hồn ngơ ngác, miên man nhìn hình ảnh thần tiên kia.

—-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Là ôn nhu hương

- ---

Editor có lời muốn nói:

Cám ơn bạn gonnad1esoon đã vote cho phần truyện mình edit, chúc bồ tuần mới không có xì chét nha.