Xuyên Thành Tra A Đã Từng Tra Tấn Nữ Chủ

Chương 2




Tống Giảo run rẩy nằm trên giường.

Hứa Kim Triều đã ra ngoài được một lúc, mới đầu còn có một ít động tĩnh nhưng giờ thì chỉ còn lại sự yên lặng.

Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tự nhiên Alpha lại thay đổi suy nghĩ, không dùng sức mạnh khống chế nàng nữa. Nhưng Tống Giảo vẫn sợ hãi đến run lên, mở miệng nhỏ thở dốc, cố gắng tích tụ thể lực.

Tống Giảo nằm một lúc lâu, có khi phải hơn 20 phút hoặc nửa tiếng, có khi lại chỉ mới 5 phút trôi qua, mông lung không rõ ràng vì nàng không thể cảm giác được chính xác thời gian trôi qua nhanh hay chậm.

Nàng giống như một con mèo nhỏ bị xe đụng, chỉ còn hơi thở thoi thóp, nằm tại chỗ không thể động đậy.

Không phải Tống Giảo không nghĩ đến việc đứng lên chạy trốn, nàng muốn trốn đi, muốn tránh xa Hứa Kim Triều.

Nhưng Tống Giảo không làm được, tin tức tố ác ý của Alpha làm tinh thần của nàng đông cứng lại, chỉ việc cử động chân tay, cuộn người lại như hồi còn trong bụng mẹ cũng làm Tống Giảo mệt muốn chết.

Nàng vừa mới hạ sốt, sau khi tắm xong cũng đã mặc đồ ngủ cẩn thận, che đi toàn bộ cơ thể.

Nhưng hiện tại bị Alpha thô bạo lôi kéo, váy bị nhăn nheo xô lệch, Tống Giảo đã quá bất lực, chẳng thể vì bản thân giữ lại chút sĩ diện mà lấy tay sửa sang lại váy.

Mùi vị tin tức tố của Hứa Kim Triều vẫn luẩn quẩn trong phòng, vì đang trong dễ cảm kỳ lại còn bị mất khống chế nên có tính công kích rất cao, mỗi một lần hít thở đều làm Tống Giảo run bần bật.

Nàng sợ, cực kỳ sợ.

Tại sao nàng lại ngây thơ đến mức cho rằng mình có thể tự bảo vệ bản thân, có thể chống lại bản năng bằng ý chí. Phải làm sao bây giờ, phải làm gì đây.

Kiêu ngạo và tự tôn của Tống Giảo bị hiện thực đánh tan nát.

Nàng không thể kìm được mà nghẹn ngào, lúc đầu chỉ là tiếng khóc nho nhỏ, nàng sợ sẽ đánh thức Hứa Kim Triều đang ngủ bên ngoài. Nhưng phản ứng sinh lý đâu có dễ tự khống chế, chỉ một lát sau Tống Giảo đã khóc nức nở.

Tiếng khóc của Omega cùng màu đèn vàng ấm áp như có như không truyền ra bên ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, Tống Giảo hồi phục lại tinh thần.

Hành lang bên ngoài phòng vẫn đen kịt và yên tĩnh, nàng với tay lấy con dao gọt trái cây giấu sẵn dưới gối, nắm chặt trong tay, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn.

Nàng đi chân trần, ngón chân trắng trẻo, tóc dài xõa tung như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, tới cửa phòng ngủ cố gắng hết sức đóng nó lại nhẹ nhàng nhất có thể.

Vân tay của Hứa Kim Triều có thể dùng để mở bất cứ thứ gì trong căn nhà này, Tống Giảo làm vậy cũng chỉ để tâm lý được an ủi thôi.

Sau khi đóng cửa, nàng đưa con dao lên ngực, hướng lưỡi dao ra bên ngoài, nhưng cảm giác lo âu và sợ hãi không có giảm đi, thậm chí còn cảm thấy khó thở hơn trước.

Cuối cùng, Tống Giảo giấu bản thân vào trong phòng tắm.

Khóa cửa phòng tắm không phải khóa điện tử, Tống Giảo khóa trái cửa, cả người cuộn tròn trong bồn tắm, như thể cửa kính yếu ót kia có thể ngăn cản sự xâm chiếm của Alpha.

Trong đầu nàng đang rối tung rối mù, khi thì muốn liều mạng với Hứa Kim Triều, khi thì nghĩ phải chạy trốn, khi thì nhớ lại lúc bị tin tức tố của Alpha áp bức đến tuyệt vọng.

Sau khi bị dọa kinh hãi, Tống Giảo vốn đang không khỏe đã chuyển sang phát sốt.

Nàng không phát hiện ra nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, chỉ cảm thấy hoảng hốt, vội vàng mở vòi nước ấm.

Nước không đến mắt cá chân, váy ngủ xanh lục ướt đẫm, nhìn qua giống như tấm lá sen lớn.

Tống Giảo vén ống tay áo lên, ngâm cổ tay vào nước, cánh tay trắng ngọc như ngó sen lấp loáng.

Nàng thất thần suy nghĩ, tại sao lại thế, mình không hề làm gì sai, vì không làm gì sai nên nàng quyết không trả giá thay cho kẻ gây ra tội nghiệt.

Ý thức của Tống Giảo dần trở nên mơ hồ, cuối cùng ngã gục vào bồn tắm, mơ màng ngủ thiếp đi, hơi nước nóng phả lên làm gương mặt mỹ lệ đỏ bừng.



Hứa Kim Triều hắt hơi một cái, gió đầu thu lạnh lẽo làm toàn thân cứng ngắc.

Cô đã hạ quyết tâm, chẳng thà tự tay cắt bỏ tuyến thể còn hơn mất khống chế làm tổn thương Tống Giảo.

Nhưng hiện giờ cũng chưa phải làm tới mức đó, cô cũng không can đảm như Tống Giảo trong truyện, có thể hủy diệt tuyến thể.

Hứa Kim Triều lạnh gần chết, nếu cứ ngồi trên sân thượng cả đêm thì đến ngày mai, cô vợ nhỏ của cô sẽ phải hoan thiên hỷ địa* mà đi nhặt xác giùm mất.

*Hoan thiên hỷ địa: vui sướng tột cùng, cực kỳ vui vẻ

Vấn đề là, Hứa Kim Triều sợ bản thân không thể kiềm lại thú tính nên đã cột chặt tay trái vào lan can, giờ làm sao để tháo ra cũng là cả một điều đáng suy ngẫm.

Tay phải cô sờ soạng cả người, may sao lôi ra được một chiếc bật lửa, trong gió đêm rét buốt đốt cháy sợi dây đang trói tay mình vào lan can.

Cổ tay đã bị thít chặt đến bật máu nhưng mà cả người cô cũng đầy vết thương, tay phải còn có dấu răng sưng to chà bá vì cô liều mạng cạp cho tỉnh táo, dăm ba cái vết thít này cũng chỉ là muỗi.

Cô chậm chạp thậm thọt xuống lầu, vì lo sẽ làm Tống Giảo sợ nên cố gắng đi thật nhẹ nhàng.

Lầu hai không có chút ánh sáng nào, Tống Giảo đã đóng cửa phòng ngủ lại.

Hứa Kim Triều mở đèn hành lang, dựa theo ký ức nguyên chủ tìm được hòm đựng thuốc lấy ra thuốc chích ức chế, miếng dán cách trở và cả bình phun ức chế.

Hứa Kim Triều tự tiêm 1 liều, phun nửa bình thuốc và dán miếng cách trở vào, đảm bảo toàn thân không còn mùi gì, tâm lặng như nước sau đó đi đến trước cửa phòng Tống Giảo.

Cô cố tình đi lại tạo ra âm thanh để không làm Tống Giảo giật mình khi nghe thấy tiếng nói.

Hứa Kim Triều hơi xấu hổ, gõ cửa nhẹ giọng nói: "Tống Giảo, tôi xin lỗi, hôm nay tôi uống say quá..."

Trong lòng điên cuồng chửi nguyên chủ súc sinh, sao không chết đi cho nhẹ nợ hả giời, để cô phải xử lý cái đống bùi nhùi cô ta để lại.

Cô căng thẳng, không đợi Tống Giảo đáp lại, vội nói thêm.

"Tôi thề sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, em cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Không có âm thanh nào đáp trả.

Hứa Kim Triều không tin Tống Giảo có thể bình tĩnh đi ngủ, cô tăng âm lượng hỏi: "Tống Giảo? Em có sao không?"

Vẫn không có hồi âm.

Trong lòng Hứa Kim Triều cảm thấy bất an, thử hỏi: "Tôi vào xem được không?'

Lại đợi thêm một lát, cô mở cửa đi vào.

Trên giường không có thân ảnh của nàng Omega xinh đẹp, Hứa Kim Triều mở tủ quần áo, cúi xuống gầm giường thử tìm kiếm nhưng đều không thấy, cô quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Hứa Kim Triều gõ cửa hai cái: "Tống Giảo?"

Sự yên lặng như tờ này làm Hứa Kim Triều sợ hãi, cô hoảng loạn mở cửa phòng tắm nhưng cố gắng như nào cũng không mở được bèn chạy đi lấy ghế ở bàn trang điểm, đập thật mạnh vào cửa phòng tắm.

Mùi đào mật ngọt ngào như độc dược của Omega theo không khí tràn qua tấm kính mỏng, Hứa Kim Triều không dám ngửi, vội kéo tấm màn tắm ra.

Omega nằm trong bồn tắm đầy tràn, mái tóc đen nhánh phiêu diêu trong nước như rong biển, váy ngủ màu xanh lục ướt đẫm hơi bay bổng, gương mặt tinh xảo nghiêng qua một bên, hai má ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt lại.

Hứa Kim Triều hoảng loạn, không dám lại gần chạm vào nàng, nhưng một giây sau quyết tâm giơ tay chạm vào cổ trắng hồng của Tống Giảo.

Cảm giác da thịt tiếp xúc làm người ta mê muội không thôi nhưng hiện giờ, Hứa Kim Triều chỉ chú ý tới mạch đập và nhiệt độ cơ thể cao bất thường của Tống Giảo. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng rồi lập tức căng thẳng.

Tống Giảo sốt rồi.

Hứa Kim Triều không thể để nàng nằm ngâm trong nước như vậy, nhưng lay như nào cũng không đánh thức được người ấy.

Tuy đã tiêm thuốc ức chế, dán miếng cách trở và phun sương quanh người nhưng tin tức tố trong phòng tắm vẫn làm cô xây xẩm mặt mày, hô hấp dần trở nên nhanh hơn, không thể ngăn bản thân hít mùi thơm ngọt này thật sâu, mồ hôi đã ướt sũng cả lưng.

Em ấy sốt bỏng cả người như này mà mình thì ở trên sân thượng ngu người cả tối. Quá vô trách nhiệm!

Hứa Kim Triều thở dài, vươn tay đỡ sau cổ Tống Giảo và nâng hai chân của nàng lên, sau khi vững vàng mới ôm Omega từ bồn tắm ra ngoài.

Tống Giảo nóng đến mất đi ý thức, mềm mại dán vào lồng ngực Hứa Kim Triều.

Omega sốt cao, mùi đào mật phát ra ngày càng đậm làm Hứa Kim Triều không dám cúi đầu, cả người bắt đầu nóng lên.

Cô thề là nếu bây giờ Tống Giảo tỉnh lại, em ấy sẽ nghe được tiếng tim mình đập bùm bùm như con thỏ nhảy lên nhảy xuống.

—---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giảo Giảo đừng sợ, người bảo vệ em đã tới rồi.

Editor cũng muốn nói: chân thành cám ơn bạn shinatawa1604 đã vote cho truyện mình đăng, chúc bồ cuối tuần vui vẻ nha~