Xuyên Thành Tiểu Vương Gia Bị Ghét Bỏ

Chương 6: Gặp Nam Chính Của Truyện




Từ sau khi tiểu công chúa được sinh ra, Hoàng Thượng đối với Quân gia và Quân Hoàng Hậu cũng hoà nhã hơn trước. Nhưng yên bình chưa bao lâu, biên cương lại xảy ra chiến sự, cửu cửu của Tiêu Thu Nhiên được cử đi đánh trận lần này. Quân lão hầu gia thì vẫn ở lại kinh thành. Vì vậy mà thời gian rãnh rỗi Tiêu Thu Nhiên đều được Quân lão hầu gia dạy cho rất nhiều thứ

Tiêu Thu Nhiên bộc lộ tài năng từ nhỏ, vì vậy mà Hoàng Đế cũng có phần thiên vị y hơn so với mấy vị hoàng tử công chúa khác. Thường xuyên ban thưởng cũng như đích thân đến gặp y. Tiêu Thu Nhiên đối với cuộc sống ở đây cũng dần dần quen thuộc, cũng xem Quân hoàng hậu như mẹ ruột và muội muội Chử Lung như ruột thịt

Bây giờ cách thời gian Hoàng Hậu bị đài vào lãnh cung cũng còn ba năm. Tiêu Thu Nhiên không biết rõ chuyện vì sao Hoàng Hậu bị đài vào lãnh cung, trong chuyện chỉ nói sơ lược việc này cho nên y cảm thấy vẫn nên xem xét một chút, liệu có thể ngăn chuyện này hay không

Tiêu Thu Nhiên thường ngoài cung Hoàng Hậu ra cũng ít đi đến những nơi khác, cũng không gặp qua các hoàng tử công chúa khác quá nhiều lần. Nghĩ đến nhân vật chính của truyện là Tiêu Ôn Hạ và vị tướng quân nam chính kia, y cũng có chút tò mò bọn họ như thế nào rồi. Tiêu Ôn Hạ nghe nói là thường xuyên bệnh vặt, thái y ít ngày lại đến cung của Quý phi một lần để xem bệnh. Nghe phong phanh chỉ cần Hoàng Thượng đến chỗ của Hoàng Hậu quá ba ngày thì trong cung của Quý phi, lục hoàng tử sẽ bị bệnh, mỗi lần Tiêu Ôn Hạ bị bệnh, Hoàng Thượng đều sẽ đến cung Quý phi, thường cho đến khi Tiêu Ôn Hạ khỏi bệnh thì Hoàng Thượng mới lui tới các cung khác

Hôm nay Tiêu Thu Nhiên được Quân lão hầu dẫn đến trường ngựa, xem xem con ngựa lần trước mà y đã chọn hiện tại như thế nào, cũng như Quân lão hầu sẽ cho y cưỡi ngựa cùng người. Tiêu Thu Nhiên vô cùng háo hức. Có điều y không ngờ rằng lần này lại vô tình gặp được nam chính

Tiểu hoàng tử được Quân lão hầu bế trên tay đến trường ngựa, lúc này vừa hay tiểu công tử của Tướng quân phủ, Chu Thương Bách cũng đang ở đây. Chu tướng quân vào cung bẩm báo quân vụ, tiểu công tử Chu gia được Hoàng Thượng cho phép vào cung, đến trường ngựa chọn một con ngựa xem như ban thưởng

Lúc này Tiêu Thu Nhiên vẫn chưa biết cậu nhóc trước mắt là nam chính, Quân lão hầu thì nhận ra Chu Thương Bách cho nên đi đến. Chu Thương Bách năm nay 9 tuổi, tuổi nhỏ bộc lộ phong thái nhà binh giống như phụ thân của hắn

Chu Thương Bách nhận thức Quân lão hầu, nhìn thấy người liền hành lễ

“Tham kiến Quân Hầu gia”

“Đứng lên đứng lên không cần phải lễ nghi rườm rà, ngươi theo phụ thân ngươi vào cung sao”

“Dạ, đúng vậy, Hoàng Thượng ban thưởng cho con đến đây chọn một con ngựa tốt”

Quân lão hầu gật đầu, lúc này Tiêu Thu Nhiên liền lên tiếng

“Ngoại gia gia, Nhiên nhi muốn xem ngựa nhỏ”



Quân lão hầu nghe vậy liền vui vẻ cười đáp ứng

“Nhiên nhi ngoan, chúng ta cùng đi xem ngựa nhỏ của Nhiên nhi có chịu không”

Tiêu Thu Nhiên gật đầu. Chu Thương Bách nhìn tiểu hài tử trên tay Quân lão hầu vô cùng đáng yêu, liền mạo muội hỏi

“Hầu gia, đây là tiểu thế tử sao”

Quân lão hầu nghe vậy liền cười

“Là ngũ hoàng tử, tiểu tử nhà ta năm nay đã lớn hơn ngươi hai tuổi rồi”

Chu Thương Bách bất ngờ, liền lập tức hành lễ, hắn có nghe phụ thân nói qua, ngũ hoàng tử được Hoàng Thượng rất mực yêu thương, hai vị ngũ-lục hoàng tử cùng sinh một lúc cho nên Hoàng Thượng vô cùng yêu thương hai vị hoàng tử. Ngũ hoàng tử lại vô cùng thông minh, biết đi biết nói sớm hơn hài tử bình thường, nếu có cơ hội cứ kết giao với tiểu hoàng tử

“Chu Thương Bách tham kiến hoàng tử điện hạ”

Tiêu Thu Nhiên giật mình một cái khi nghe ba chữ Chu Thương Bách, thế nào y lại gặp nam chính rồi, có điều nhìn người trước mắt y cũng hiểu vì sao trong chuyện miêu tả ngũ hoàng tử tâm niệm nam chính như vậy, đến chính y cũng cảm thấy Chu Thương Bách mặc dù còn nhỏ nhưng khí chất tướng mạo cũng thật sự khiến người ta chú ý. Có điều y đối với kết cục của bộ truyện đã đọc qua thì cảm thấy cho dù thế nào cũng không nên cùng Chu Thương Bách ở chung một chỗ a, người này nguy hiểm như vậy, mình vẫn còn muốn sống, cho dù bây giờ người này chỉ mới là một đứa nhóc hơn y vài tuổi

Chu Thương Bách vẫn luôn hành lễ, không dám đứng dậy khi chưa có lệnh, Quân lão hầu thấy tiểu ngoại tôn im lặng lâu như vậy liền lên tiếng thay

“Ngươi cứ đứng dậy đi, Nhiên nhi còn nhỏ sẽ không trách tội ngươi”

Tiêu Thu Nhiên nghe Quân lão hầu nói vậy cũng giật mình trở lại thực tại, nhỏ giọng nói

“Đứng dậy, đứng dậy a”

Chu Thương Bách lúc này mới dám đứng lên, giọng nói của ngũ hoàng tử nghe thật đáng yêu



“Ngoại gia gia ta muốn đi xem ngựa con”

Tiêu Thu Nhiên không muốn ở lại trước mặt nam chính, liền tìm cách rời đi, Quân lão hầu cũng không nói nhiều mà bế Tiêu Thu Nhiên đi. Chu Thương Bách vẫn luôn nhìn theo hai người

Tiêu Thu Nhiên đến chuồng ngựa nhìn thấy ngựa con của mình vẫn khoẻ mạnh thì có thể an tâm phầ nào, Quân lão hầu nói sang năm có thể dạy cậu cưỡi ngựa rồi, ngựa con còn nhỏ cậu có thể leo lên được

“Sang năm Nhiên nhi đã bốn tuổi, ngoại gia gia có thể dạy Nhiên nhi cưỡi ngựa rồi, có thích không”

Tiêu Thu Nhiên gật gật đầu

“Nhiên nhi thích a. Sau này ngoại gia gia có thể dạy Nhiên nhi và muội muội cưỡi ngựa a. Cửu cửu cũng có thể dạy Nhiên nhi võ công a”

Quân lão hầu nghe vậy cười lớn một tiếng

“Được được, sẽ dạy cho Nhiên nhi, Nhiên nhi của chúng ta sẽ trở thành hoàng tử văn võ song toàn”

Tiêu Thu Nhiên cũng mong chờ vô cùng, lúc này Chu Thương Bách cũng được quản sự trường ngựa đưa đến để chọn ngựa, nhìn thấy con hắc mã màu đen vô cùng thu hút liền ngỏ ý, quản sự liền thở dài

“Chu công tử e là không thể chọn con ngựa này, con ngựa này năm trước đã được ngũ hoàng tử chọn, sang năm ngũ hoàng tử sẽ được Hầu gia dạy cho cưỡi ngựa, Chu công tử vẫn nên chọn con ngựa khác”

Chu Thương Bách nghe vậy liền tiếc nuối nhưng quả thật con hắc mã kia là ngựa tốt, tiếc là hắn không có may mắn để chọn nó

Tiêu Thu Nhiên sau khi thăm tiểu hắc mã của mình xong liền được Quân lão hầu bế lên ngựa ngồi ở trong lòng ngoại gia gia mà cưỡi ngựa. Lần đầu tiên được cưỡi ngựa dù không phải chân chính một mình cưỡi ngựa nhưng y cũng vô cùng thích thú. Đến khi trời bắt đầu tối mới quay về cung hoàng hậu