Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, nhìn qua đúng dáng vẻ bé gái ngoan ngoãn đáng yêu không ai bằng. Lam tiểu thư nghĩ, hiện tại cô nhóc mới lộ chút nhan sắc. Theo thời gian, vị Cao tiểu thư này chắc chắn sẽ trở thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ một đôi mắt ngập nước sáng ngời đã đẹp cực kỳ.
“Lam tiểu thư?”
Lam tiểu thư có chút phát ngốc, Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng nhắc nhở một tiếng. Lam tiểu thư cũng không làm ra vẻ, chỉ cười nói: “Em thật sự rất đẹp đó, chị nhìn còn ngây người.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Lam tiểu thư nói lời này em không tin đâu. Chúng ta hai người ngồi cùng một chỗ, ai có mắt cùng đều sẽ cảm thấy chị càng xinh đẹp nha. Chị thật biết dỗ người vui vẻ đó!”
Lời này của Khúc Tiểu Tây không phải giả, cô thừa nhận chính mình xinh đẹp thế đó.
Dù đẹp cũng chẳng qua cũng chỉ là nha đầu mười mấy tuổi chưa lớn, nét trẻ con chưa thoát hết. Ngược lại Lam tiểu thư lại là đại mỹ nhân phong tình vạn chủng, thân hình lả lướt hấp dẫn, vũ mị đa tình. Tuy nhìn ra được chị cũng không phải thiếu nữ thanh xuân chưa hiểu chuyện đời gì nhưng lại có phong tình của phụ nữ thành thục. Lớn tuổi cũng đẹp như trẻ tuổi thôi.
“Chị dỗ em như vậy khiến em phải nghĩ lại xem chị vội tìm em có việc khó cỡ nào nhỉ?” Khúc Tiểu Tây nâng chén trà nhưng không uống, nửa thật nửa giả mỉm cười nói.
Lam tiểu thư: “Em… nha đầu này tính cảnh giác thật mạnh ha?” Chị dựa vào trên sô pha càng thêm vài phần vũ mị, “Em có thể viết văn khen người sao?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, lông mi thật dài nhấp nháy một chút nhìn Lam tiểu thư.
Lam tiểu thư khanh khách cười: “Xem biểu tình của em liền biết em sẽ làm được. Kỳ thật chị vội nhờ em giúp cũng vì việc này. Em có thể viết văn khen ngợi chị không?”
Khúc Tiểu Tây: “Gì?”
Yêu cầu như vậy lúc cô còn ở phòng làm việc paparazzi quả thật có nghe qua. Nhưng đây giờ thuộc những năm 30 mà, đã có người làm cái này rồi? Hơn nữa người bình thường làm cái này làm gì? Chẳng lẽ…… Khúc Tiểu Tây hồ nghi nhìn về phía Lam tiểu thư.
Cô nghe nói thời kỳ dân quốc có vài văn nhân sẽ viết một ít văn hương diễm*.
*Văn hương diễm: kiểu ướt át á… mọi người tự hiểu nha
Chẳng lẽ Lam tiểu thư cũng là ý này?
Vốn cô không cảm thấy Lam tiểu thư thuộc loại người này nhưng tóm lại đôi bên cũng không phải rất quen thuộc, tri nhân tri diện bất tri tâm*.
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt không biết lòng.
Khúc Tiểu Tây sắc mặt quái quái, Lam tiểu thư nhìn vào lập tức hiểu rõ, có chút xấu hổ, buồn bực nói: “Em cũng không nên hiểu sai nhé.”
Khúc Tiểu Tây: “Ai cơ?”
Lam tiểu thư hừ một tiếng, nói: “Chị chỉ muốn em thổi phồng kỹ thuật diễn của chị một chút thôi.”
Lam tiểu thư có chút không vui nhưng rốt cuộc do mình không nói rõ ràng, không thể trách ánh mắt Khúc Tiểu Tây khác thường được. Chị bổ sung nói: “Chị vốn xuất thân từ sản xuất xưởng điện ảnh. Chắc em không thường xem điện ảnh chứ không đã nhận ra chị. Lúc ấy chị còn có chút danh khí*! Chẳng qua…… Tóm lại, giờ chị không diễn kịch nữa nhưng chị vẫn phải cho bọn họ biết bọn họ sai lầm mới làm mất một viên minh châu lộng lẫy như chị.”
*Danh khí: tiếng tăm
Khúc Tiểu Tây nghĩ đến vị bụng bia mũ lưỡi trai vừa rồi… bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra vị Lam tiểu thư này quả thật là một minh tinh điện ảnh.
Biết được Lam tiểu thư đã từng là minh tinh điện ảnh, Khúc Tiểu Tây cũng không ngoài ý muốn. Lớn lên đẹp như vậy, đương nhiên phải làm minh tinh nha.
Mỗi tội ấn tượng của Khúc Tiểu Tây với minh tinh điện ảnh chắc chỉ dừng lại ở cái gì mà Chu Toàn, Hồ Điệp, Nguyễn Linh Ngọc, nhiều hơn cô cũng không biết. Đương nhiên, dù họ là đại minh tinh như vậy, Khúc Tiểu Tây cũng chẳng rõ diện mạo, chỉ nghe qua tên.
Linh hồn cô ở hiện đại không hiểu thì sao thiếu nữ “Khúc Tri Thiền” biết được? Vợ chồng Khúc gia họ tuy là người văn minh, không cổ hủ nhưng với điện ảnh lại không cảm thấy hứng thú chút nào. Nếu nói nghe diễn chắc còn có thể chứ xem phim điện ảnh thì không.
Nguyên nhân này khiến Khúc Tiểu Tây không biết vị Lam tiểu thư trước mặt này.
Lam tiểu thư: “Cao tiểu thư yên tâm, chị không phải kẻ không hiểu chuyện. Mời em hỗ trợ, tiền nhuận bút, chị nhất định sẽ cho! Em cứ yên tâm là được.”
Khúc Tiểu Tây trầm mặc một chút, cân nhắc thiệt hơn mới nói: “Nhưng em chưa xem qua phim điện ảnh chị đóng.”
Lời nói này dù có chút thất lễ nhưng Khúc Tiểu Tây cảm thấy tốt nhất vẫn nói rõ ràng từ đầu hay hơn.
Lam tiểu thư nghe cô thốt ra lời này, liền biết có hi vọng rồi.
Cô vội gọi: “ Mẹ Hứa, mẹ Hứa mẹ mau tới đây.”
Mẹ Hứa vội vàng đi đến, xoa tay: “Tiểu thư, cô có gì sai bảo?”
Lam tiểu thư: “Dì đem trong vé xem phim điện ảnh trong ngăn kéo tìm ra đây.”
Cô lấy luôn hai vé, nói: “Gần đây rạp chiếu phim đang chiếu lại bộ trước kia chị diễn ‘Mộng cũ hôm qua’. Nhóc út nhà em còn nhỏ không cần vé. Hai vé này coi như chị mời mấy đứa xem phim điện ảnh nha.” Cô nói lời này tương đương với việc thành thật cùng nhau: “Kỳ thật chuyện này chị vốn cũng đã muốn tìm người làm lâu rồi. Tuy nhiên sau khi cân nhắc, mấy người đó có đức có tài thì sao lại để ý tới một nữ lưu như chị chứ? Công ty điện ảnh thường dùng những người có máu mặt. Mấy kẻ đó hàng năm đều chỉ cùng điện ảnh công ty giao hảo. Mỗi năm đều thế, tất nhiên chướng mắt ba dưa hai táo* như chị rồi. Mấy tên đó đó lấy tiền làm việc. Nếu muốn họ viết về kỹ thuật diễn thì lại quay sang vấn đề sắc đẹp phái nữ này nọ. Con mẹ nó đám bỉ ổi, thật ngứa mắt. Kẻ như vậy chỉ khiến chị khó chịu. Dù có ý muốn khoác lác chị vẫn nhịn xuống không làm! Vốn chị cũng quên chuyện cũ này rồi. Ai nghĩ rằng chúng không biết xấu hổ như vậy? Lúc trước chèn ép khiến chị rời đi, giờ lại muốn chị hỗ trợ? Ha hả! Chị chính là muốn cho đám đó biết, lão nương này không phải người chúng trèo cao được đâu.”
*Ba dưa hai táo: ý chỉ người không có tài nặng, của nhặt được đâu cũng có.
Lam tiểu thư thành thật với nhau như vậy, Khúc Tiểu Tây không lằng nhằng nữa, cô nói: “Chị không sợ em viết không hay, không được mấy tờ báo chí nhận đăng sao?”
Lam tiểu thư: “Dù chị không biết em viết bài như thế nào nhưng chị nghĩ xã báo người ta sẽ không bắn tên không đích*. Em liên tiếp thu được hai phong thư xã báo gửi tới. Vậy có thể thấy được em có thực lực. Người có thực lực tự nhiên chị tin tưởng. Nếu không tốt cũng do chị tự mình lựa chọn, chẳng trách ai được. Về điểm này em cứ việc yên tâm. Chị nghĩ, phái nữ tóm lại hiểu nhau hơn. Em mà viết không tốt, cũng không đến mức như mấy kẻ kia, chỉ đem mục tiêu đặt trên người đàn bà. Việc có thể được hay không, em cứ viết xong giao cho chị, chị sẽ tự đưa cho Báo điện ảnh nhân dân. Bên kia chị có người quen.”
*Bắn tên không đích: Làm việc không có mục đích.
Khúc Tiểu Tây: “Vậy được rồi.”
Tay cô đặt trên hai vé xem phim điện ảnh, mỉm cười: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, 20 đồng bạc nha.”
Mẹ Hứa bên cạnh hít hà một hơi, Lam tiểu thư lại bật cười, cô nói: “Được! Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Rõ ràng nói tiền, thực chất ý nhắc tới chuyện tốt vừa thành đấy chứ!
Lam tiểu thư vui đùa nói: “Chị tranh thủ xem lại máy pha cà phê, lần tới Cao tiểu thư qua sẽ cho ngài đây một ly cà phê ngon nha.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng.” Cô tươi cười ngọt ngào: “Vậy ngài cũng cần phải nhanh chút nhá.”
Lam tiểu thư hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, nghĩ đến bài viết chắc sẽ nhanh giao cho mình. Chị cười trêu chọc: “Hiện tại phải tìm người xem lại máy pha cà phê đã, cũng khó như tìm người viết bài hay vậy.”
Mấy đồ chơi của đám người nước ngoài kia mấy sư phụ già cũng không dám sửa lung tung. Loại đồ vật này hỏng rồi muốn sửa chữa đều phải đợi thật lâu.
Khúc Tiểu Tây chuẩn bị rời đi, cô chần chờ một chút, nói: “Nếu không, em xem giúp chị?”
Lam tiểu thư tươi cười còn đọng lại ở trên mặt.
Bất quá thực mau, nàng nói: “Nếu Cao tiểu thư nguyện ý hỗ trợ thì thật tốt quá rồi.”
**************