Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Buổi sáng ngày hôm sau, Khúc Tiểu Tây rảnh rỗi bèn xuống lầu giao tiền thuê nhà. Mẹ Hứa nghe thấy tiếng đập cửa ra đón người vào. Toàn bộ lầu một đều dùng làm chỗ ở cho Lam tiểu thư, nếu so với trên lầu đủ loại kiểu phòng thì bên này bày sô pha, bàn trà, máy quay đĩa. Trong phòng khách còn kê thêm một loạt kệ sách nhỏ, quy củ mà chỉnh tề, sang trọng mà không mất đi sự lịch sự tao nhã.
Bên trong cũng không chỉ có mình cô mà còn có thêm mấy hàng xóm khác. Chắc hẳn mọi mọi người đều muốn giao tiền thuê nhà luôn trong buổi sáng. Mấy người phụ nữ nhìn thấy cô đều mang ý cười sâu xa.
Lam tiểu thư ngược lại còn niềm nở tiếp đón: “Hóa ra là Cao tiểu thư, mau ngồi.”
Ngay sau đó lại sai mẹ Hứa châm trà, thời hiện đại Khúc Tiểu Tây không có thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy; sau này xuyên qua tuy có ký ức của Khúc Tri Thiền nhưng tuổi cô ấy không lớn nên dĩ nhiên không uống trà nhiều lắm. Vì thế cô cũng chẳng phẩm* ra trà tốt xấu.
*Phẩm – phẩm trà: tức đánh giá phẩm chất trà, người ta thường đánh giá một tách trà theo 5 tiêu chí: Hình – sắc – hương – vị - hóa.
Cô cúi đầu uống một ngụm, cười nói: “Tôi tới giao tiền thuê nhà.”
Nói đến cái này, Lam tiểu thư gật đầu: “Biết em đến vì chuyện này mà. Tháng này chúng ta tính theo phí dụng của tháng trước. Em mới ở mười ngày nên chỉ cần tính một phần ba, tức 5 mao tiền.”
Khúc Tiểu Tây tươi cười ngọt ngào đáng yêu: “Được ạ.” Cô đem tiền giao cho Lam tiểu thư.
Lam tiểu thư: “Chị đi tìm tiền lẻ trả lại cho em.”
Chị ấy xoay người đi đến trước ngăn tủ, móc bao tiền lẻ ra, cười cười mở miệng: “Từ khi Cao tiểu thư vào ở, chúng ta mỗi ngày đều sinh hoạt trong thế nước sôi lửa bỏng. Đã nhiều ngày tôi đây ngửi được mùi hương đồ ăn ngon bảo mẹ Hứa cũng làm, thành ra ăn đến béo luôn. Mọi người xem, sườn xám này đều phải nới thêm hai phân đấy.”
Mấy khách thuê nhà lập tức khen tặng: “Nơi nào béo chứ? Vẫn đẹp như trước mà.”
“Nếu Lam tiểu thư béo thì mấy người chúng tôi lại càng chẳng dám ra cửa.”
Lam tiểu thư khanh khách cười, nói: “Tuổi càng lớn thì càng dễ béo, trông không được đẹp. Tay nghề Cao tiểu thư có vẻ rất tốt, ngửi mùi đã thấy cực kỳ thơm. Em từng học sao?”
Nhà mình làm đồ ăn cũng được nhưng cảm giác không thơm như vậy.
Khúc Tiểu Tây lắc đầu cười: “Không có, tôi trước kia không có cố ý học, đều tự mình xem chút thôi. Ngửi mùi thơm chắc do chúng ta mỗi bữa cơm ít ăn những đồ đó. Kỳ thật tôi cũng xót tiền lắm. Thế nhưng cũng không có cách nào khác.Ai bảo nhà tôi đều còn trong giai đoạn phát triển chứ!”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt to ngập nước. Cô cũng không có nói dối đâu nhé “Khúc Tri Thiền” vốn dĩ trước đó chưa từng xuống bếp lần nào mà.
Đời trước thì tính vào đời trước chứ.
“Thời điểm còn nhỏ không bổ sung nhiều chút thì sau này muốn cao cũng không cao nổi.” Khúc Tiểu Tây nghiêm trang.
Lam tiểu thư cùng đám hàng xóm: “…… A.”
Khúc Tiểu Tây: “Mấy dì, mấy chị à, mọi người đều từng trải, không bằng cho chỉ điểm cho tôi chút. Mọi người nói xem ăn cái gì giúp vóc dáng nhanh cao thế?”
Lam tiểu thư cùng đám hàng xóm: “……”
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta tuổi này có phải hay không thiếu Canxi? Thiếu Canxi ảnh hưởng cực lớn đến phát triển chiều cao đó.”
Lam tiểu thư: “Chị lúc ấy……” Cô ấy nghĩ nghĩ, nói: “Hình như uống canh xương hầm.”
Khúc Tiểu Tây nháy mắt cho một like. Cô lập tức nói: “Chờ một chút tôi liền mua xương ống về hầm!”
Lời này cũng không phải giả, tối hôm qua Tiểu Đông còn nói chân cậu có chút không thoải mái. Dựa theo lời cậu miêu tả, Khúc Tiểu Tây cảm thấy có thể là chứng rút gân. Mấy đứa trẻ mười mấy tuổi bắt đầu dậy thì, cơ thể phát triển nhanh rất dễ thiếu Canxi.
Hai tròng mắt Khúc Tiểu Tây sáng lấp lánh: “Cảm ơn chị Lam nha.”
Lam tiểu thư cong khóe môi một chút, rồi lại dặn dò thêm hai câu.
Khúc Tiểu Tây liên tiếp gật đầu, nghe có vẻ nghiêm túc, cô cảm khái: “Em nên mang theo giấy dưới viết lại thì mới có thể nhớ kỹ hết được.”
Lam tiểu thư che miệng cười: “Cái này cần gì chứ.” Nhắc tới giấy bút chị tự nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, lại nói: “Nghe nói hôm qua người đưa thư lại đây? Thư của xã báo xã thì phải? Cao tiểu thư có thân thích ở bên kia sao?”
Chị tò mò hỏi, mấy hàng xóm khác lập tức cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Vị hàng xóm mới này á, luôn khiến người ta cảm thấy có chỗ thần bí.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Không phải, là em lúc đầu có gửi một bài thường thức nhỏ được tuyển dụng.”
Lời vừa nói ra bỗng chống khiến mấy người Lam tiểu thư đều cực kinh ngạc. Họ thật ngàn lần không nghĩ tới cô nhóc này còn là người đọc sách. Chỉ có Lam tiểu thư không thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc ban đầu chị đã thấy cô mua rất nhiều báo chí.
Nếu xem được báo tức là phải biết chữ.
Thế nhưng biết chữ với gửi bài, dù sao cũng không giống nhau.
Lam tiểu thư từ đáy lòng nói: “Thật sự thất kính, không nghĩ tới Cao tiểu thư tài năng như vậy.”
Lời khen tặng như thế, Khúc Tiểu Tây chỉ nhợt nhạt cười không thể hiện sự đồng ý, nói: “Chị quá khen. Thực ra do trong nhà ăn uống nhiều, tương đối tốn kém. Em nghĩ tùy tiện viết chút, xem thử có thể hay không tìm được đường ra. Mấy mẹo vặt sinh hoạt nho nhỏ, tổng cộng cũng mới được một đồng tiền nhuận bút, không coi bao nhiêu cả! Chị khen ngợi như vậy làm em xấu hổ quá! Mấy anh em tụi em xông pha bên ngoài cũng không có phương pháp mưu sinh nào, chỉ có thể làm chút việc am hiểu thôi.”
Cô không chút do dự nói ra số tiền nhuận bút kiếm được, mục đích khiến mọi người hiểu tiền cô kiếm được này vốn chẳng nhiều lắm.
Lam tiểu thư: “Cao tiểu thư thật quá khiêm tốn rồi. Bọn chị đây kể cả có gửi bài viết về chút mẹo vặt sinh hoạt cũng không có người xem đâu!”
Khúc Tiểu Tây: “Em cũng chỉ ngẫu nhiên thôi, nói không chừng còn chẳng có lần sau á……”
Lời còn chưa nói xong thì nghe được tiếng xe bên ngoài cửa truyền đến, mẹ Hứa vội đi ra, không bao lâu đã quay lại: “Cao tiểu thư, thư của cháu này.”
Khúc Tiểu Tây lập tức đứng dậy, vào cửa lại là người đưa thư hôm qua.
Người đưa thư tò mò nhìn cô một cái, nói: “Của xã báo xã.”
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía địa chỉ trên phong thư, đúng là xã báo cô gửi bài. Cô vuốt xem thử độ dày phong thư, xem ra cũng không giống như trả lại bản thảo. Vui vẻ ký tên. Cô vừa quay đầu đã thấy biểu tình của Lam tiểu thư cùng mấy hàng xóm có chút “một lời khó nói hết”.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô thế mà quên mất vừa rồi cô còn ở trong phòng Lam tiểu thư ra vẻ khiêm tốn đấy. Lời nói còn văng vẳng bên tai, bạch bạch vả mặt vậy nhưng đương sự còn không hề phát giác.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Vậy mọi người cứ tiếp tục. Em đi về trước nhé.”
Chờ Khúc Tiểu Tây đi rồi, thím Vương ở trên lầu nhà Khúc Tiểu Tây ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Lại của xã báo xã đấy.”
Dì Cốc mới chuyển đến: “Tùy tiện viết cơ đấy……”
Hộ gia đình cũ - Bà Bàng ở nhà đối diện Khúc Tiểu Tây: “Thật đúng là…… Khiêm tốn nhá!”
Vài người nhìn nhau, hết thảy đều không nói gì.
Ừ. Người này có vẻ thích giả bộ lắm.
Lam tiểu thư nhìn xem người này, ngó ngó người kia, như có như không cười.
*****************