Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 39: Dán Nhãn




Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Chàng trai áo gió đen đứng tại chỗ, hắn ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn thoáng qua. Mấy người khác đều đứng ở cửa sổ nhìn xung quanh bên dưới nên thấy rõ xung đột vừa rồi. Hắn gục đầu xuống, mặt không biểu tình cũng đi vào tiểu lâu.

Khúc Tiểu Tây làm cơm đáp lại nguyện vọng của em trai - bánh rán nhân hẹ.

Cơm…… Cơm có thể để ngày mai làm cơm chiên trứng nha.

Dù sao cũng không lo lãng phí.

Vì thế hương thơm ngào ngạt của bánh rán nhân hẹ lại tràn ngập khắp tòa tiểu lâu!

Phải nói từ khi một nhà Khúc Tiểu Tây dọn lại đây, mọi người cảm thấy nhà mình trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng. Thực tế chẳng nhà ai nghèo đến nỗi ăn không nổi chút đồ ngon. Thế nhưng mỗi lần nấu nhà họ phải tính toán lên xuống vài lần, mùi thơm tràn ngập như vậy thành ra không nhiều lắm.

Vừa đến giờ cơm toàn bộ tiểu lâu đã thơm ngào ngạt.

Mấy ngày đầu mọi người còn chưa biết nhà ai, sau mười ngày nửa tháng cũng đủ dân cư tại đây tìm ra đáp án.

Vài nhà có trẻ nhỏ lại càng nhức đầu. Trẻ nhỏ sao giống người lớn hiểu sinh hoạt không dễ, mỗi ngày ngửi được mùi thơm ngào ngạt lại bắt đầu khóc nháo đòi ăn.

Nếu chỉ đơn giản xào nấu chút thì mọi người còn có thể mặt dày chút cho đám trẻ cọ cơm ăn vài ngụm!

Nhưng… nhưng … nhưng ….

Đây cũng chỉ là ý tưởng trước ngày hôm nay!



Qua hôm nay, loại ý tưởng này hoàn toàn biến mất hầu như không còn!

Cọ ăn một ngụm?

Không, chúng ta không thể như vậy!

Kỳ thật đi, muốn nói đàn bà đanh đá cũng không phải không có. Chẳng nói đâu xa, ngay Lam tiểu thư chủ nhà bọn họ đấy thôi, vị này không phải đèn cạn dầu*. Lam tiểu thư đó vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Cô ta á, nếu rút đao, mọi người chỉ có cảm giác “quả nhiên thế”, chẳng ngoài ý muốn.

*Đèn cạn dầu: Kẻ dễ chọc

Nhưng thiếu nữ mới tới thuê phòng này lại khác, tuổi không lớn, ôn ôn nhu nhu, mỗi lần ra cửa đều lôi kéo anh em đi cùng, vừa nhìn đã thấy mềm mại dễ bắt nạt như cục bột! Người như vậy lại có thể xách dao đánh nhau, chuyện sao có thể không dọa người chứ?

Tương phản nằm ở sự trái ngược trong vóc dáng – tính cách mang đến khiếp sợ thật sâu cho mọi người.

Như Khúc Tiểu Tây, chỉ mất một lúc đã bị người ta đóng cho con dấu “vừa hung dữ vừa không dễ chọc”.

Kể cả mấy cái hàng xóm chưa về, không kịp xem trực tiếp hiện trường Khúc Tiểu Tây xách dao cũng cập nhật tình hình nhờ mấy bà hàng xóm lặng lẽ lôi kéo gọi vào một thì thầm to nhỏ. Ngay sau đó họ lại trao đổi ánh mắt cùng nhau “Cậu hiểu, tôi hiểu, mọi người đều hiểu”. Cuối cùng còn đúc kết biểu ngữ: Quả nhiên chó không sủa là chó cắn người.

Khúc Tiểu Tây cũng không biết bên ngoài thì thầm to nhỏ gì bởi bản thân cô cũng không cảm thấy chuyện hôm nay có gì to tát.

Khúc Tiểu Đông và Tiểu Bắc, hai đứa nhóc như làm sai chuyện, cuối cùng vẫn phải cần Khúc Tiểu Tây ra tay trấn an.

“Thật ra như vậy cũng không có gì không tốt, ba người chúng ta vốn tuổi không lớn. Nếu muốn tự lập môn hộ chưa chắc đã được. Chỉ sợ người có tâm đánh chủ ý xấu gì đó. Có cái cớ như vậy nổi bão một lần thì ai cũng biết chúng ta không dễ chọc, bản thân chúng ta cũng thanh tịnh không ít.”

Điểm này Khúc Tiểu Tây đã sớm nghĩ tới nên cô chẳng ngại.



Chọn ngày chi bằng đúng ngày, thời cơ thật ra khá tốt.

Khúc Tiểu Đông lộ ra nụ cười hàm hậu gật đầu: “Em không tức giận là tốt rồi.” Cậu cũng hiểu được hôm nay mình vô dụng bao nhiêu, đối với Tiểu Tây bảo đảm: “Về sau anh sẽ biểu hiện tốt hơn.”

Thực chất cậu sợ mình bị em gái bỏ rơi.

Khúc Tiểu Tây nghe lời cậu nói hơi run run, quay đầu lại nhìn, đã thấy cậu đứng ở đó, thân thể thẳng tắp. Thiếu niên gầy ốm trên mặt còn mang theo chút trẻ con kèm sự sợ hãi thoáng qua. Khúc Tiểu Tây cười cười, nói: “Không sao, từ từ là được.”

Cô đem bánh rán nhân hẹ chiên khô vàng đặt trên đĩa, nói: “Ăn cơm chiều thôi!”

Tiểu Đông và Tiểu Bắc lập tức bị cơm chiều hấp dẫn quên luôn chút không thoải mái còn sót lại.

Đương nhiên rồi, vì Khúc Tiểu Tây biểu hiện không thèm để ý nên họ cũng chẳng để trong lòng nữa.

Cơm chiều xong, Khúc Tiểu Tây kiểm tra tiền bạc trong tay. Cô lấy ra 12 đồng, lại cố ý lấy thêm 1 đồng nữa. Xem ra chắc đủ những phí dụng linh tinh này nọ rồi. Ngày mai ngày 1, vừa lúc đến ngày giao tiền thuê nhà rồi.

Haizz… Tiền quả nhiên không thể không tiêu!

Họ khi chạy trốn mang theo 200 đồng, cũng không mua thứ gì tốt, tất cả đều chú trọng sự tiện nghi lại thực dụng, thế mà chỉ còn lại có 120 đồng.

Lúc này lại còn muốn tiêu thêm mười mấy đồng nữa chứ!

Mỗi tội dù thế nào, Khúc Tiểu Tây cũng không có ý định chuyển nhà sang chỗ khác, nơi này ở cũng khá tốt.

***************