Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây lấy tên tự.
Hai anh em Khúc gia cũng cảm thấy mình cũng phải có tên tự.
Hai người cũng không hiểu lắm mấy cái này, đơn giản, nếu em /chị lấy tên Tiểu Tây thì họ cũng dựa vào đó mà chọn tên là được.
Anh trai Khúc – Khúc Tri Thư, lấy tên tự Tiểu Đông, Khúc Tiểu Đông.
Em trai Khúc - Khúc Tri Kỳ, lấy tên tự Tiểu Bắc, Khúc Tiểu Bắc.
Cứ thế mà gọi, tóm lại so với đại danh thậm chí còn tiện hơn rất nhiều.
Một lớn một nhỏ hai bé trai chỉ tự lấy tên cho mình mà có cảm giác như làm chuyện đại sự vô cùng quan trọng, kiêu ngạo ưỡn ngực đến cao, hận không thể để Khúc Tiểu Tây một ngày gọi họ 800 lần.
Khúc Tiểu Tây gọi vài lần cũng quen.
Chẳng qua khi gọi luôn mơ hồ cảm thấy giống như có chút lạ.
Khúc Tiểu Tây không để trong lòng, tên kiểu như Tiểu Đông, Tiểu Bắc vốn dĩ đầy đường, tùy tiện tóm một người cũng có thể có tên vậy.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Khúc Tiểu Tây không tính miệng ăn núi lở nữa, cô ở chỗ này lại không thể đi tìm việc làm. Kể cả cô tìm đến xã báo nhận việc chắc người ta cũng chẳng muốn. Không nói đến việc cô có bằng tốt nghiệp hay không. Chỉ nói cô là con gái, không có đề cử cũng đừng mơ được một công việc thể diện.
Cho nên sáng sớm Khúc Tiểu Tây đã quyết định trực tiếp gửi bài, tuy hiệu quả không biết thế nào nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn có tâm thái vững vàng, dù sao cô không đến mức học không bốn năm hệ tiếng Trung chứ?. Lại nói cô còn có ba năm kinh nghiệm hành nghề phóng viên + paparazzi. Một lần không được thì có thể thử lần thứ hai, lần thứ ba.
Dù sao họ hiện tại có thời gian.
“Tiểu Đông, Tiểu Bắc, đi thôi.”
Khúc Tiểu Tây đem vài đồng đại dương bỏ vào túi xách, nói: “Chúng ta đi sớm chút!”
Họ không chỉ muốn mua giấy mực mà còn phải cắt tóc. Đầu tóc Khúc Tiểu Tây ban đầu do Tiểu Đông cắt giống như đuôi thỏ vậy. Cô quyết định cắt tóc thành kiểu đầu hiện tại tương đối lưu hành của nữ học sinh. Kể cả Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng cần cắt tóc luôn.
Ba anh em cùng ra cửa, thời điểm xuống lầu gặp được chủ nhà Lam tiểu thư, cô ấy đang đưa một nhà bốn người đi xem phòng.
Khúc Tiểu Tây khẽ gật đầu cùng cô ấy chào hỏi: “Lam tiểu thư còn bận à?”
Lam tiểu thư: “Không phải sao? Lại đến xem phòng.”
Hai bên đều không có ý định dừng lại nói chuyện phiếm, Khúc Tiểu Tây cùng anh em mình ra cửa. Mấy người thẳng tiến đến tiệm cắt tóc, chẳng mấy chốc đã từ sư tử vương nhỏ biến thành tiểu công tử - tiểu tiểu thư nhà có thể diện. Trẻ Khúc gia đều có đôi mắt lớn, có thể nói thứ tốt nhất trên gương mặt phải nhìn vào đôi mắt vừa lớn vừa linh hoạt, đen nhánh cực kỳ xinh đẹp.
Tóc cắt xong còn giúp nâng cao giá trị nhan sắc nữa đó!
Khúc Tiểu Tây cắt kiểu đầu học sinh, nhìn vào gương rung rung mái tóc mới cắt, vừa lòng cho tiền.
Nếu đã muốn ra cửa thì họ cũng không định vội vàng trở về nên đơn giản ăn cơm trưa bên ngoài luôn.
Bên này tuy không thể so với Tô Giới nhưng tốt hơn so với rất nhiều địa phương khác.
Ba người cùng đi dạo trên phố trong chốc lát nhằm hiểu rõ một ít hàng quán xung quanh mình. Khúc Tiểu Tây càng đánh bạo đứa hai bé trai đi quầy vàng.
Hiện tại quầy vàng không phải chỉ bán vàng mà còn có những trang sức khác nữa.
Trên quầy tiểu ca bán hàng làm ăn quen, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ba người không có ý định mua. Nhìn chung nhờ kinh nghiệm từng trải cả. Bởi vậy hắn ta không nhiệt tình tiếp đón. Khi Khúc Tiểu Tây hỏi giá cũng chỉ ứng phó lấy lệ.
Chẳng qua từ đó Khúc Tiểu Tây đã biết đại khái giá một ít đồ rồi.
Đương nhiên, đồ cô muốn đổi thành tiền cũng không phải giá này, điểm này Khúc Tiểu Tây hiểu, nơi này dựa theo giá thấp mấy phần mới thu mua.
Cũng không biết có phải vận khí tốt hay không, ngay lúc ba anh em chuẩn bị đi thì có một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng vẻ có chút tiều tụy bước đến, cô gái kia đến để bán một chuỗi trân châu vòng cổ. Nghe nói trước đó mua ở chỗ này.
Khúc Tiểu Tây ra cửa bước chân chậm lại, quả nhiên nghe được, giá thu về tối đa không vượt qua 50% giá mua ban đầu.
320 đồng mua vòng cổ trân châu, hiện tại bán đi mới 150 đồng, vậy nhưng vẫn phải bán đi.
Khúc Tiểu Tây líu lưỡi, chẳng qua hiểu được đây là chuyện bình thường, buôn bán phải có chiết khấu.
Ba anh em ra cửa, Tiểu Bắc hạ giọng nói thầm: “Bán đồ vật thật vất vả quá.”
Khúc Tiểu Tây cười nói: “Chính như vậy nha, mua với bán, tóm lại không giống nhau. Người ta buôn bán dĩ nhiên không thể dựa theo giá đã bán để mua lại, rốt cuộc bọn họ còn muốn kiếm tiền mà. Em xem quầy hàng lớn như vậy tiền thuê cũng không ít đúng không? Còn thuê mấy người làm việc…… Hơn nữa nếu có thể bán trang sức tức là người đó thật sự đang thiếu tiền. Người làm buôn bán tại sao không thể ép giá?”
Tuy anh trai chỉ số thông minh chỉ có bảy tám tuổi, em trai mới chỉ là bé đậu đinh 6 tuổi nhưng bất kể lúc nào, Khúc Tiểu Tây cũng tình nguyện nói rõ một chút, kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút, đem mọi chuyện giảng thật rõ ràng cho họ hiểu.
Hai bé trai cũng không biết nghe hiểu không, đều gật đầu như đã hiểu.
Họ không đây ở lâu mà nhanh đến thư cục, Khúc Tiểu Tây chọn một lọ mực, bút máy, còn có một xấp giấy viết bản thảo, tem thư. Tất cả đều nho nhỏ nhưng tổng lại cũng tiêu mất hai đồng bạc. Thời điểm Khúc Tiểu Tây tính tiền còn thấy Tiểu Đông nhìn chằm chằm vào một cái hộp không trên ngăn tủ. Cô nhìn theo tầm mắt cậu phát hiện đó là một bộ cờ tướng.