Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 31: Khúc Tiểu Tây




Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Phải biết nếu đổi sang địa phương khác không ở đối diện Tô Giới thì giá này ít nhất sẽ giảm 2-3 đồng. Nếu ở nơi xa xôi hơn một chút, điều kiện kém một ít, yêu cầu nhà ở vẫn vậy thì chỉ mấy 7-8 đồng đã có thể thuê.

Nếu chỗ càng kém hơn như bên hẻm dân nghèo bên kia thậm chí chỉ mất 4-5 đồng tiền thuê. Vận khí tốt thì có khi 4 đồng cũng có nhà ở.

Diện tích giống nhau, chỉ khác về địa điểm đã chênh lệch lớn như vậy, có thể thấy được người tầng lớp trên luôn khác biệt. Cho nên cô vẫn cảm thấy điều kiện nhà mình ở bên này khá tốt.

Chạng vạng tới giờ nấu cơm, hương vị đồ ăn các nhà đồng loạt tỏa ra khắp nơi tràn ngập toàn bộ khu phòng ở. Có lẽ có người nói không chừng nhà ai đó làm thức ăn ngon, dù người làm thịt, có người làm cá đều dễ dàng ngửi thấy cả.

Những người ra ngoài làm việc vừa đi đến hàng hiên, còn chưa lên lầu đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm.

Điều này cũng không kỳ quái, khu phòng ở của bọn họ vốn có một cái ống dẫn, chỉ cần có chút mùi gì đều cảm nhận tương đối rõ ràng. Quen thuộc dần thì nhà ai làm thịt cũng ngửi được. Nhưng hôm nay có chút khác.

Khác ở chỗ nào? Mùi thịt này… thật sự quá bá đạo.

Vừa ngửi đã biết không phải vô cùng xào rau hoặc hầm đồ ăn đơn giản.

Không phải!

Ngửi kỹ còn mơ hồ thấy được chút hương thơm từ hạt tiêu.

Mùi hạt tiêu vừa nóng vừa thơm xông thẳng vào mũi.

“Nhà ai thế? Không lễ không tết còn nấu thịt?”

“Mùi hương này cũng quá thơm rồi.”



“Ai nha, đồ ăn ngon vậy mà không được thử……”

……

Mặc kệ lầu trên lầu dưới nghị luận sôi nổi như thế nào, Khúc Tiểu Tây lúc này đã chiên xong một mâm thịt, đang chỉ huy anh em trai pha nước chấm. Cô tiếp tục mở nồi, trộn hết nguyên liệu bên trong, trộn kỹ một chút gia vị thấm đều. Toàn bộ khu nhà ở mùi hương phát ra càng nồng.

Từng nhà đều rối rít nghị luận, rốt cuộc nhà ai thế, rốt cuộc muốn làm gì vầy? Còn có để người ta ăn cơm nữa không đây?

Mùi hương lại tiếp tục khuếch tán rộng hơn nữa nha!!!

Khúc Tiểu Tây đem cơm đã nấu trộn đều, mỗi hạt gạo nhỏ đều thấm đều sắc đỏ của cà chua, mùi hương thơm nòng từ thịt cùng đậu cô ve đinh. Thậm chí sau khi trộn còn thoát ra vài phần ý cảnh xinh đẹp.

Khúc Tiểu Tây xới ba chén cơm, ba người ngồi trước bàn, liếc nhìn nhau, Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Ăn đi thôi!”

Ba đứa bé lập tức bưng bát cơm lên.

Bọn họ đã nhiều ngày cơ bản đều mua có sẵn về. Tính ra đây là lần đầu tiên tự mình nấu. May mắn Khúc Tiểu Tây đời trước biết nấu cơm nên hương vị nắm giữ tốt không phải chuyện đùa.

“Ăn từ từ, ăn nhanh quá sẽ không tốt cho dạ dày, dù sao của chúng ta, không ai lấy được.” Khúc Tiểu Tây dặn dò.

Hai anh em Khúc đáp lời còn khen ngợi, nào là cơm này nấu thật thơm, căn bản không cần thêm thức ăn cũng đủ, nào là chiên thịt ăn cũng siêu siêu ngon!

Một ngụm cắn xuống, cực cực sướng khoái không gì bằng.

“Siêu ngon á.” Bánh bao nhỏ - em trai Khúc - mồm miệng không rõ, chẳng qua mắt cười cong cong.

Anh trai nhỏ dùng sức gật đầu, phụ họa cho em, giờ miệng cậu đã đầy rồi nên không thể nói chuyện nữa đâu!



Ngay lúc đó, thời điểm người lớn các nhà náo loạn chuẩn bị thêm đồ ăn, đám nhóc đang gọi loạn, bé hơn thì còn mải khóc. Ba anh em Khúc Tiểu Tây bên này đã đều ăn no, dựa vào ghế tiêu thực.

Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta yên ổn rồi sẽ nghiêm túc quy hoạch lại cuộc sống tương lai.”

Hai anh em Khúc đều không tự chủ thẳng lưng nghiêm túc hơn.

Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta tuy có chút của cải nhưng tóm lại không thể cứ miệng ăn núi lở. Hơn nữa chúng ta còn nhỏ nên không thể xin làm việc ở đâu. Vì thế em tính toán gửi bài.”

Mặc kệ anh trai Khúc hay em trai Khúc đều có một loại tín nhiệm vô hình với Khúc Tiểu Tây, họ lập tức gật đầu vui vẻ: “Được.”

Khúc Tiểu Tây cũng khẽ nhếch khóe miệng, cô nghiêng nghiêng đầu nói: “Còn có một việc nữa, vấn đề tên. Trước khi chúng ta rời khỏi, Bạch gia tính kế tám phần đã gặp xúi quẩy, dù thế em vẫn không tính toán dùng tên thật nữa. Như vậy sẽ tránh phiền toái không đáng có. Chúng ta nên tìm cho mình tên tự để sử dụng.”

Những năm gần đây, người đọc sách lấy tên tự chẳng phải hiếm.

Như cha bọn họ đây thôi, tên thật Khúc Liêm, tự Trúc Thanh. Mỗi người đều gọi một tiếng “Khúc Trúc Thanh”. Còn họ, nếu cha mẹ còn khoẻ mạnh, đại khái 14-15 tuổi cũng sẽ lấy cho họ một tên tự. Chẳng qua giờ hai người đều không còn nữa.

Anh trai Khúc tò mò mở to hai mắt hỏi: “Vậy định đặt tên gì giờ?”

Khúc Tiểu Tây: “Em định gọi là Tiểu Tây. Tây trong Đông Nam Tây Bắc.”

Cô vẫn muốn dùng tên kiếp trước.

Khúc Tri Thiền, tự* Tiểu Tây.

Khúc Tiểu Tây.

*tự: tên chữ, bút danh