Tần Tranh nghe Lâm Nghiêu gọi Sở Thừa Tắc là điện hạ liền biết chắc chắn là hắn đã rõ thân phận của y. Trên đường về trại, lúc cô hỏi tình hình chiến trận ở Thanh Châu, Lâm Nghiêu lại bắt đầu khen Sở Thừa Tắc, nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Cái đêm chúng tôi đoạt thành Thanh Châu, chỉ bằng vài lời nói, điện hạ đã thuyết phục được đại quan giữ thành phản chiến, thu hoạch được thêm một ngàn nhân mã. Lúc bị đại quân của triều đình vây trong thành, điện hạ cũng nghĩ ra được nhiều kế sách rất hay. Đối phương tấn công thì ta phòng thủ, đợi khi sĩ khí của đối phương không còn vì tấn công năm lần bày lượt không xong thì lại lệnh cho chúng tôi ra quấy nhiễu chúng hàng đêm khiến chúng không thể ngủ ngon, đồng thời phái Triệu Quỳ dẫn binh đi canh chừng con đường huyết mạch dẫn đến Mạnh Quận, cướp lương thảo của kẻ địch, cuối cùng lúc quân địch mệt mỏi rã rời nhất thì phản công, thế như chẻ tre…”
Lâm Nghiêu nói rất đại khái nhưng Tần Tranh vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sở Thừa Tắc ngồi bày binh bố trận.
Số tinh binh của triều đình đông gấp đôi họ, nhìn thế nào thì đây cũng là một trận khó đánh, dù ngăn được sự tấn công của đối phương thì cũng rất khó để có thể phản công khi trong thời gian ngắn khi quân số chênh lệch như vậy. Đợi triều đình lấy lại tinh thần, họ sẽ càng bất lợi hơn.
Nhưng Sở Thừa Tắc chẳng những tận dụng điểm trí mệnh là lương thảo của kẻ địch không đủ, ngoài việc cắt đường lương thảo của chúng còn phái người quấy nhiễu liên tục, khiến quân triều đình luôn ở trong trạng thái căng thẳng không được nghỉ ngơi, cuối cùng mệt mỏi đến cực điểm.
Nếu không phải là những lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường thì khó mà chịu nổi chiến thuật tâm lý này của y.
Khóe môi Tần Tranh cong lên, sợ bị người ta nhìn thấy, cô bảo: “Trận chiến này quá hung hiểm, trại chủ và các huynh đệ đều vất vả rồi.”
Lâm Nghiêu vội vàng xua tay. “Không có ngài và điện hạ thì đã không có Kỳ Vân Trại hôm nay. Tôi và các huynh đệ đi theo điện hạ, nói thẳng ra là đang kiếm tương lai, nào có gì mà vất vả hay không. Còn về nguy hiểm…”
Nói đến đây, Lâm Nghiêu bỗng ý thức được mình không nên nói nữa. Hắn đột nhiên im bặt làm Tần Tranh bỗng nổi lòng nghi ngờ.
Ánh mắt trong trẻo của Tần Tranh mang theo vẻ lo lắng và nghi hoặc. Bị cô nhìn như vậy, Lâm Nghiêu càng cảm thấy chột dạ bèn ăn ngay nói thật: “Đêm đó có một tên tiểu tốt bắn lén điện hạ, may mà điện hạ né được, chỉ giật mình chứ không nguy hiểm gì…”
Tần Tranh nghe nói hai chữ “bắn lén” bèn nhớ đến những ký ức không được vui vẻ gì cho lắm, mặt thoáng biến sắc.
Thẩm Ngạn Chi đã rời khỏi Thanh Châu để đến Mẫn Châu, người bắn lén kia hẳn không phải là hắn.
Cô và đám người Lâm Nghiêu vừa xuống sườn núi thì nhìn thấy đoàn người của Sở Thừa Tắc đang lũ lượt kéo đến cổng sơn trại.
Y vốn đã cao, hôm nay lại mặc bộ giáp đen, phần kim loại trên giáp ánh lên dưới mặt trời. Tóc y được búi lên hết trông càng toát ra vẻ uy phong đĩnh đạc. Màu da hơi trắng khiến đôi mắt y càng thêm đen thẳm, làm tăng thêm cảm giác lạnh lùng xa cách.
Sau lưng y là mười mấy tướng sĩ mặc giáp, cầm vũ khí hiên ngang. Thân hình ai nấy đều cao lớn, uy phong lẫm liệt.
Những người trong trại ra đón chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, cố nén thật khẽ những tiếng xì xào bàn tán.
Lâm Chiêu – người xưa nay rất phóng khoáng – đi theo sau y, nhìn từ xa đã nhận ra cả người nàng ta đang không được tự tại cho lắm, giống như là bị bắt cóc bán mà còn bị ép không được lên tiếng kêu cứu vậy. Thấy Tần Tranh và Lâm Nghiêu, mắt nàng ta mới sáng lên.
“Ca!” Lâm Chiêu lảnh lót gọi một tiếng.
Xa trại hơn nửa tháng, gặp lại muội muội, Lâm Nghiêu cũng rất vui. Nhưng hiện nay đang đưa mọi thứ vào quỹ đạo, phải mang quy tắc ra răn đe. Hắn đến gần, lườm Lâm Chiêu một cái. “Không được kêu gào trước mặt điện hạ như thế, không biết phép tắc.”
Sở Thừa Tắc liếc mắt nhìn Tần Tranh, miệng nói: “Không sao.”
Lâm Chiêu lập tức lè lưỡi trêu đại ca mình, tuy nhiên sau đó cũng kiềm chế bớt lại.
Lâm Nghiêu chắp tay với Sở Thừa Tắc, báo cáo tình tình. “Mạt tướng may mà không làm nhục sứ mệnh, quan binh vây sau núi đã bị quét sạch.”
Thái độ của Sở Thừa Tắc vẫn không khác gì trước kia. “Không có người ngoài, Lâm tướng quân không cần đa lễ. Điểm lại số lượng tù binh, có thể thu dùng thì cố gắng mà dùng.”
Lâm Nghiêu vâng lệnh.
Tần Tranh đợi họ chào hỏi xong mới gọi Sở Thừa Tắc một tiếng: “Điện hạ!”
Coi như là lời chào hỏi sau nhiều ngày không gặp, cũng là nghênh đón y khải hoàn trờ về.
Có thể vì suốt dọc đường chạy trốn đến nay, cô luôn gọi y “tướng công, tướng công”, sau này lúc riêng tư thì gọi tên tự nên bây giờ hai chữ “điện hạ” thốt ra từ miệng, chính Tần Tranh cũng cảm thấy xa lạ.
Rõ ràng Sở Thừa Tắc cũng ngây người một chút, liếc mắt nhìn cô có vẻ ẩn ý rồi mới gật đầu. “Mấy ngày nay vất vả cho A Tranh rồi. Hôm nay ta về trại cũng là để đón nàng đến Thanh Châu.”
Trước mặt người ngoài cô gọi y là điện hạ nhưng y lại gọi cô là A Tranh, ai tinh ý đều nhận ra ẩn ý trong đó.
Tần Tranh chợt cảm thấy mặt hơi nóng lên. Nhưng trước mặt bao người, cô vẫn cố giữ biểu cảm thản nhiên như không.
Sau khi tạm biệt huynh muội Lâm Nghiêu, cô và Sở Thừa Tắc cùng về nhà thu dọn đồ đạc.
Vừa vào sân, Sở Thừa Tắc đã đưa mắt nhìn cửa sổ. Tần Tranh nhìn theo ánh mắt của y, quả nhiên nhìn thấy con chim bồ câu đậu ở đó.
Cô cứ tưởng là Sở Thừa Tắc bận rộn việc quân, bên kia lại có người gửi thư cho y nên nói: “Có người dùng bồ câu đưa thư cho chàng kìa, hay là phía Thanh Châu xảy ra biến cố gì?”
Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh một cái, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, y không nói tiếng nào chỉ bước tới lấy bức thư trên chân con bồ câu, không nhìn mà cho vào ống tay áo luôn, bảo: “Không phải.”
Tần Tranh:?!!!
Không hiểu cho lắm, nhưng hình như tâm trạng của y đang không được vui.
Tần Tranh không nghĩ ra nguyên nhân làm y không vui, y lại không chịu nói nên cô bèn thức thời không hỏi nhiều, chỉ tập trung thu dọn đồ của mình.
Tuy họ đến sơn trại đã lâu nhưng cũng không có đồ đạc gì nhiều để thu dọn.
Quần áo của Tần Tranh, ngoại trừ bộ ở biệt viện của Thẩm Ngạn Chi thì những bộ khác đều là quần áo cũ của phụ nữ trong trại, không cần phải mang theo.
Trang sức cũng chỉ có một cây trâm ngọc và một cây trâm gỗ.
Sở Thừa Tắc thì càng không cần phải nói, phần lớn đồ vật của y là từ Lâm Nghiêu.
Tần Tranh chẳng cảm thấy không thoải mái khi đồ của mình quá ít, thậm chí còn hơi vui mừng vì dọn nhà thế này thì quá nhẹ nhàng, không mệt chút nào.
Sở Thừa Tắc thấy cô dùng một cái hộp bỏ gương đồng, lược gỗ, trâm cài vào xong, cái hộp vẫn trống rỗng thì mày khẽ cua lại.
Tần Tranh đưa lưng về phía y, đang xếp quần áo, không nhìn thấy y cau mày nên hỏi: “Quần áo của chàng đa số là của trại chủ, thiếp mang theo cho chàng hai bộ để thay đổi, còn lại không cần mang theo nhé?”
Bây giờ y đã đoạt được thành Thanh Châu, đương nhiên là không thiếu mấy bộ quần áo.
Sở Thừa Tắc đột nhiên nói: “Không cần gì cả, cứ đi thôi.”
Tần Tranh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn y, phát hiện hình như tâm trạng của y càng không vui thì do dự hỏi: “Sao thế?”
Sở Thừa Tắc né tránh ánh mắt của cô, đáp: “Trong thành Thanh Châu có đủ mọi thứ.”
Ngực y cảm thấy khá nặng nề buồn bực, cộng thêm cảm giác áy náy nữa.
Trước giờ cô chưa từng chủ động đòi hỏi y điều gì. Nhìn thấy cô cho gương đồng, lược gỗ vào hộp như bảo bối, tim y như bị thứ gì đó bóp lại vậy.
Ngọc ngà châu báu chất đầy Đông Cung, ngày xưa cô không thèm nhìn một cái, bây giờ để cô nâng niu trân quý mang theo cư nhiên là những thứ như vậy đây.
Tuy Tần Tranh phát hiện cảm xúc của y hơi khác nhưng đúng là những bộ quần áo kia không cần phải mang theo, vì thế cô lục dưới đáy rương lấy ra hai cây trâm vàng mang theo lúc chạy khỏi kinh thành và một trăm đồng tiền Sở Thừa Tắc bán cá kiếm được, tất cả cùng cho vào hộp gỗ.
Nhìn những thứ này, cô vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chật vật của họ lúc chạy trốn ngày trước. Khi đó chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt, bây giờ lòng chỉ thấy bùi ngùi, môi cũng bất giác cong lên thành nụ cười. Cô ôm cái hộp như báu vật. “Những thứ khác thì thôi nhưng những thứ này thiếp phải mang theo.”
Trong này toàn là những ký ức ghi lại những ngày tháng “oanh liệt” của họ.
Sở Thừa Tắc nhìn vào đôi mắt đang cười của cô, nỗi áy náy trong lòng càng lớn. “Sau này ta sẽ cho nàng những thứ tốt hơn.”
Tần Tranh lườm y. “Những thứ này không thể vứt đi.”
Khoảnh khắc ấy, y lập tức hiểu ý của Tần Tranh.
Lòng có gì đó được lấp đầy, Sở Thừa Tắc không nói chuyện nữa mà ngồi lên ghế trúc nhìn cô nổi hứng mang tiền đồng trong hộp ra đếm, chỉ mình y mới biết lòng mình đang có những cảm xúc gì.
“Một trăm mười tám, một trăm mười chín, đâu mất rồi nhỉ? Mình nhớ rõ ràng là có một trăm hai mươi đồng.” Tần Tranh cắm đầu đếm, miệng lầm bầm. Đang không cam tâm định đếm lại từ đầu thì cổ tay bị Sở Thừa Tắc kéo lại.
“Còn thiếu bao nhiêu, ta bù cho nàng.” Y áp sát cô, nhưng giống như chỉ là nhoài tới để xem cô đếm tiền.
“Một đồng.”
Không khí khác lạ, Tần Tranh không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ trên tay, đến nỗi nó sắp thủng một lỗ.
Sở Thừa Tắc đang định nâng cái đầu đang cúi gằm của cô lên thì cửa sổ vang lên những tiếng “cốc cốc”.
Hai người cùng nhìn sang. Cửa sổ chỉ hé một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy con chim bồ câu đậu ở ngoài, đang dùng đôi mắt tròn xoe như đạt đậu nhìn họ.
Phát hiện cuối cùng hai người kia cũng chú ý đến mình, con bồ câu lại vội vàng mổ vào cửa sổ vài cái nữa.
Lúc nãy Sở Thừa Tắc lấy thư trong ống trúc thì tiện tay đóng cửa sổ luôn, không ngờ con bồ câu kia còn chưa bay đi.
Tần Tranh đặt cái hộp qua một bên, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con bồ câu vội kêu vài tiếng cục cục.
Cô tằng hắng một tiếng để giấu đi vẻ xấu hổ, hỏi: “Có phải quên cho nó ăn không nhỉ?”
Sở Thừa Tắc vừa nắm cổ tay Tần Tranh, ngón tay y dường như còn vương lại hơi ấm từ cô. Y vô thức xoa xoa vài cái, hờ hững liếc mắt nhìn con bồ câu. “Đừng cho nó ăn nữa, nó đã mập hơn những con bồ câu khác rồi, đưa thư cũng chậm nữa.”
Tần Tranh nhìn thân hình béo tốt dần lên từng ngày của con bồ câu, cảm thấy Sở Thừa Tắc nói không sai. Sợ cho bồ câu ăn nữa thì sẽ hại nó nên vươn một ngón tay ra xoa đầu nó. “Mày mập quá rồi nên đưa thư chậm trễ, không cho mày ăn được nữa.”
Con bồ câu nghiêng đầu nhìn cô. “Cục?”
Bên ngoài có tiếng nói, là Lâm Nghiêu sai người đến hỏi họ đã thu dọn xong chưa.
Sở Thừa Tắc đứng lên, nói với Tần Tranh. “Đi thôi.”
Tần Tranh bỏ cây bút lông Sở Thừa Tắc tự làm vào trong hộp, lúc ấy mới ôm cái hộp đi ra ngoài.
Sở Thừa Tắc trêu cô. “Hai con thỏ kia chắc nàng cũng mang theo nhỉ?”
Tần Tranh gật đầu với y. “Thiếp đang định thế thật.”
Hai con thỏ được y mang về, Tần Tranh vẫn là người cho ăn, cũng dần có tình cảm.
Vì thế cái chuồng thỏ dưới mái hiên liền được một binh lính bên ngoài vào mang đi.
Bên ngoài có không ít người muốn đến đưa tiễn họ nhưng vì sợ những tướng sĩ vũ khí hiên ngang kia nên chỉ đứng xa xa mà nhìn.
Tuy chưa ở nơi này quá lâu nhưng bây giờ phải ra đi, lòng Tần Tranh vẫn có những cảm xúc nói không nên lời.
Lư thẩm đã chuẩn bị không ít hoa quả và thịt khô. “Hôm nay nương tử đi, sau này chắc sẽ không về lại nơi đây nữa. Đây là ít thịt mà tôi đã phơi từ trước, cô mang theo ăn.”
Tần Tranh bị những lời của Lư thẩm làm xúc đông. “Thẩm không đi theo chúng tôi sao?”
Lư thẩm dời mắt đi, lắc đầu. “Gốc rễ của thẩm ở đây mà, thẩm không theo các cô đi đâu.”
Tần Tranh biết có những người lớn tuổi, đôi khi gặp chuyện cũng không muốn rời xa quê cha đất tổ nên đành từ biệt thẩm ấy.
Bên ngoài thấy cô đi ra, có người gọi “Tần sư phụ”, có người gọi “phu nhân quân sư”, trên tay họ xách không ít trứng gà, thịt cá, bảo là chút tấm lòng mong họ nhận lấy.
Tần Tranh không chịu nhận, một mực hứa là sau này sẽ còn về Lưỡng Yến Sơn thăm họ.
Suốt dọc đường ra khỏi trại đều có người đến đưa tiễn họ, mãi đến hang Yến mới thôi. Lúc leo lên giỏ trúc, Tần Tranh chỉ cảm thấy lòng ngổn ngang cảm xúc, mắt cũng thấy cay cay.
Sở Thừa Tắc đưa tay lau mắt cho cô. “A Tranh, vi phu rất hãnh diện.”
Người trong trại kính trọng cô còn hơn y nhiều.
Y biết cô đã dạy những người trong sơn trại làm gì, cùng họ làm gì. Họ kính trọng cô như vậy, lưu luyến cô như vậy cũng không có gì lạ, thậm chí còn lấy làm tự hào nữa.
Nguy cơ của Lưỡng Yến Sơn đã được giải trừ, ngoài việc Tần Tranh rời khỏi trại đến thành Thanh Châu, còn có bà cháu nhà họ Vương cũng bị đuổi đi.
Bà cháu nhà họ Vương bị đưa lên giỏ trúc sau khi Tần Tranh đã đi khỏi. Khác với vẻ náo nhiệt khi tiễn Tần Tranh đi, lúc hai bà cháu nhà kia đi khỏi, ngoại trừ những người thả giỏ ở hang Yến thì không còn ai khác.
Người trong trại tìm thuyền chở họ đến bờ sông rồi ném cho họ một túi quần áo, sau đó lập tức quay đầu bỏ đi.
Bà cháu nhà họ Vương đứng bên đường, nhìn trời đất bao la, chân không nhúc nhích.
Họ đã ở trong trại cả đời, chưa từng xuống núi, cũng không biết rời khỏi Kỳ Vân Trại thì mình có thể đi đâu, làm sao mà sống.
Vương Tú nhìn chiếc thuyền lớn giờ chỉ là một chấm nhỏ trên sông, nhớ đến tình cảnh Tần Tranh ra đi bao nhiêu người đưa tiễn, sau cơn đố kỵ và không cam tâm qua đi, chỉ ngẩn ngơ nhìn về hướng đó, lệ không ngừng tuôn rơi.