Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 63-2




Tuy không biết tại sao Thẩm Ngạn Chi – người lẽ ra đã xuống phía nam – vẫn còn ở Thanh Châu nhưng đêm nay nhìn thấy hắn, Thẩm Ngạn Chi lại ba lần bốn lượt muốn dồn y vào chỗ chết, đương nhiên y sẽ phái người truy đuổi không buông tha.



Đám người Thẩm Ngạn Chi bị bức đến bến đò Nguyên Giang, không đợi được thuyền, sau lưng lại có quân truy đuổi bèn nhảy xuống sông bỏ chạy. Cung thủ ở trên bờ bắn mấy trăm mũi tên, có mười mấy thi thể nổi lên nhưng trong số đó không có Thẩm Ngạn Chi.



Sở Thừa Tắc ra lệnh cho người truy tìm dọc theo bờ sông còn mình thì quay lại thành Thanh Châu.



Trận này, tám ngàn quân triều đình bị họ tập kích không kịp trở tay. Ngoại trừ số người chết và bỏ chạy, họ bắt được tổng cộng hơn hai ngàn người.



Chủ tướng Tiết Diễn đã chết, lương thảo đã cạn kiệt, Sở Thừa Tắc lại là thái tử triều trước, dùng danh nghĩa khôi phục Đại Sở để khởi nghĩa nên hơn hai ngàn binh lính kia nhanh chóng đầu hàng, gia nhập vào quân Sở.



Lâm Nghiêu thấy sau một trận chiến, quân mình chẳng những không hao tổn gì mà ngược lại giống quả cầu tuyết, càng lăn càng to thì rất khâm phục Sở Thừa Tắc. Lúc hắn dẫn người kiểm kê số binh khí thu hoạch được sau trận này, số lượng càng làm cho hắn chấn kinh.



Đoàn người rầm rộ kéo về thành Thanh Châu. Tống Hạc Khanh và Vương Bưu thấy họ đại thắng trở về, dù trong lòng đã sớm có dự liệu nhưng vẫn không nén được vui mừng, xuống tận cửa thành nghênh đón đoàn quân khải hoàn.



Vị thái tử vô dụng ngày xưa nay thể hiện võ công và mưu lược hơn người, Tống Hạc Khanh ngoại trừ cảm giác vui mừng còn có những cảm xúc khác đan xen, không ngừng nói: “Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ!”



Sở Thừa Tắc không xuống ngựa. Vừa trải qua một trận chém giết, sát khí trên người y còn chưa tan biến hết, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ nho nhã thường ngày. Nếu nói lúc mặc áo nho sĩ y trông tao nhã thì bộ nhung giáo nhuốm máu lúc này khiến y trông như một bá vương. “Gần đây quân triều đình vì trưng thu lương thực đã cướp của dân chúng không ít lương thực, ngày mai ông dẫn người đến những xóm làng quanh đây, mỗi hộ cấp ba đấu gạo.”



Tống Hạc Khanh vừa nghe là biết y muốn thu mua lòng người. Quân triều đình trưng thu lương thực của bách tính không phải ngày một ngày hai, hiện nay người dân ở những xóm làng gần thành Thanh Châu vừa bị quân triều đình quấy nhiễu, Sở Thừa Tắc lại phái người cấp lương thực, không cần nói cũng biết nhân dân sẽ nghiêng về hướng nào.



Trận chiến này đã củng cố vững chắc địa vị của Sở Thừa Tắc ở Thanh Châu, nhưng trước kia danh tiếng của thái tử không được tốt, bây giờ tiếng tăm được lan ra, sau này muốn chiêu hiền đãi sĩ thì người tài mới chịu đến giúp sức.



Ông chắp tay nói: “Lão thần đã hiểu.”



——



Lúc Sở Thừa Tắc về tới phủ nha Thanh Châu thì đã quá nửa đêm, đám người Lâm Nghiêu, Vương Bưu đều đã đi nghỉ hết. Lúc này một thanh niên tuấn tú cầu kiến y, hắn chính là thứ trưởng tử (con trai đầu nhưng do vợ bé sinh ra) của chi thứ nhất của Lục gia ở Dĩnh Châu, được phái đến liên hệ với Sở Thừa Tắc sau khi nhận được thư cầu viện của y.



Con gái của chi thứ hiện nay chính là trắc phi của Hoài Dương Vương, chi thứ hai không ngừng cưỡi lên đầu chi thứ nhất, vì vậy sau khi nhận được thư cầu viện của Sở Thừa Tắc, chi thứ nhất bèn có ý tương trợ, muốn đợi Sở Thừa Tắc lớn mạnh, chi thứ nhất có thể dựa vào y để nắm quyền Lục gia trở lại.



Lần này đến Thanh Châu, Lục đại gia vốn muốn để con vợ cả đi nhưng những người này đều không muốn mạo hiểm. Lục Tắc biết đây là cơ hội để thể hiện nên mới chủ động xin theo thuyền lương thực đến đây.



Hắn là người rất được việc. Trước kia Sở Thừa Tắc bị vây trên Lưỡng Yến Sơn, những chuyện giao cho hắn qua bồ câu đưa thư hắn đều làm đâu vào đấy.



Đêm nay Sở Thừa Tắc phát hiện Thẩm Ngạn Chi chưa xuống phía nam, Tiết Diễn lại chết trong doanh trướng, không khó để đoán được người chỉ huy quân triều đình mấy ngày qua là hắn, Tiết Diễn chỉ là một con rối mà thôi.



Trận chiến này thua to, nếu Tiết Diễn còn sống chắc chắn sẽ tố cáo hắn kháng chỉ, ở lại Thanh Châu cho nên Thẩm Ngạn Chi mới giết Tiết Diễn.



Mấy người Lâm Nghiêu không biết mối thù giữa Sở Thừa Tắc và Thẩm Ngạn Chi, nếu muốn xử lý những chuyện này thì phải sai người hiểu biết về nó đi làm.



Trước khi về đây, người được Sở Thừa Tắc phái đi truy đuổi Thẩm Ngạn Chi chính là Lục Tắc.



Y tiếp kiến Lục Tắc ở thư phòng. Lục Tắc báo cáo hết những gì mình tra được cho y biết. “Đúng như điện hạ đoán, ngay từ đầu Thẩm Ngạn Chi không hề theo đại quân xuống phía nam mà âm thầm ở lại Thanh Châu. Người đêm nay chắn tên mà chết chính là thị vệ thân tín của hắn, tính ra cũng có chút lai lịch. Hắn vốn là võ trạng nguyên năm Cảnh Hòa thứ sáu, sau này vì bị cuốn vào án tham ô mà bị xét nhà, lưu đày. Thẩm gia cứu được hắn, lại mua được người nhà của hắn từ chỗ giáo phường, từ đó hắn bèn làm việc cho Thẩm gia.



Sở Thừa Tắc nói: “Cũng là một nghĩa sĩ. An táng đi.”



Lục Tắc chắp tay. “Điện hạ nhân từ, đúng là phước của muôn dân.”



Sở Thừa Tắc đã khá mệt mỏi, không muốn nghe những lời tâng bốc như vậy nên bảo: “Tiếp tục tìm tung tích của Thẩm Ngạn Chi dọc theo bờ sông. Nếu không có chuyện gì nữa thì lui ra đi.”



Lục Tắc do dự nói: “Còn có một việc thần muốn thương lượng với điện hạ.”



Sở Thừa Tắc ngước mắt lên, ra hiệu cho hắn nói.



Lục Tắc bẩm: “Lục gia ở kinh thành đã được cứu về, ngày mai chắc sẽ đến Thanh Châu. Bá công một lòng ủng hộ điện hạ, nay người đã đi, Lục gia ở kinh thành như tấm bèo trôi, mong điện hạ thương xót. Ngày mai điện hạ có đích thân ra đón Lục gia vào thành không?”



Nói xong câu cuối cùng, mồ hôi lạnh trên trán Lục Tắc suýt nữa là rơi xuống.



Hành vi này là để thăm dò xem Sở Thừa Tắc có thể làm đến mức nào trước ân tình với Lục gia và lợi ích hiện tại. Nếu y đích thân ra đón Lục gia, vậy từ nay ở Thanh Châu, Lục gia không cần làm gì cũng có thể đứng thẳng sống lưng, bởi vì thuộc hạ dưới tay y đều nhìn thái độ của y mà làm việc.



Sở Thừa Tắc thoáng liếc nhìn Lục Tắc, không giận mà vẫn uy nghi. “Ngoại tổ phụ và Tần Quốc Công hy sinh vì đại nghĩa, ta lúc nào cũng khắc ghi trong lòng. Thái tử phi vẫn còn bị vây khốn ở Lưỡng Yến Sơn, ta lấy được thành Thanh Châu nhưng không chịu đi giải vây cho nàng, há chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười ư? Ngày mai ta sẽ dẫn binh đến Lưỡng Yến Sơn, Tống đại nhân sẽ thay ta đi đón cả nhà cữu cữu.”



Lục Tắc bị ánh mắt của Sở Thừa Tắc làm cho tim đập thình thịch. Hắn cúi người chắp tay, ngón tay cũng lạnh toát. “Điện hạ suy nghĩ chu đáo.”




Sở Thừa Tắc nhắc đến Tần Quốc Công, lại nói Tần Tranh còn ở Lưỡng Yến Sơn chính là muốn bác lại việc hắn lấy Lục thái sư ra để làm cái cớ.



Lục gia có Lục thái sư lấy cái chết để tỏ chí hướng, Tần gia chẳng phải cũng có một Tần Quốc Công đức cao vọng trọng ư?



Lục gia nhân đã đến Thanh Châu nhưng thái tử phi còn bị vây trên Lưỡng Yến Sơn, ngày mai y đi đón thái tử phi, không gì có thể chê trách được.



Lục Tắc là người thông minh, lúc này cũng đã hiểu được thái độ của Sở Thừa Tắc. Những ngày qua hắn cũng đã biết rõ y không phải kẻ vô dụng như trong lời đồn, sau này sẽ không dám nhắc đến những chuyện này theo ý của Lục gia bên kia.



Lục gia ở Dĩnh Châu tuy quy thuận Hoài Dương Vương nhưng số danh gia vọng tộc quy thuận Hoài Dương Vương cũng không ít, thêm hay thiếu một Lục gia cũng không quan trọng. Vì thế họ mới muốn ra tay từ phía thái tử. Ai cũng nói thái tử vô dụng, chỉ cần Lục gia ra tay tương trợ, vậy Lục gia nói gì y sẽ nghe nấy.



Lúc này Lục Tắc mới biết Lục lão gia và Lục lão thái gia đã tính sai, thái tử sẽ không trở thành con rối của Lục gia. Nhưng trực giác nói với hắn, chỉ cần Lục gia biết thân biết phận, ủng hộ thái tử thì sẽ có tương lai hơn là dựa vào Hoài Dương Vương.



Sau khi Lục Tắc lui ra, Sở Thừa Tắc hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục cầm bút hí hoáy.



Y không hề bất ngờ khi Lục Tắc đề nghị như vậy y. Từ lúc bắt đầu gửi thư cho Lục gia, y đã tiên liệu một khi Lục gia ra tay giúp đỡ thì sau này sẽ dùng những công lao ấy để uy hiếp, đạt được càng nhiều lợi ích hơn.



Vì thế y mới khuếch trương thế lực của Kỳ Vân Trại lên thật mạnh. Tất cả những chuyện liên quan đến lợi ích đều phải cân bằng, kiềm chế lẫn nhau.



Ân tình của Lục gia y sẽ ghi nhớ, nhưng mới bắt đầu đã đòi báo đáp thì một là Lục gia quá xem thường y, hai là tầm nhìn của người nắm quyền Lục gia ở Dĩnh Châu quá kém.




——



Hôm sau, trời vừa sáng, Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đã thống lĩnh hai ngàn quân trở về Lưỡng Yến Sơn. Đến nơi, Lâm Nghiêu dẫn một ngàn quân đến vách núi làm cáp treo đối diện, Sở Thừa Tắc thì dẫn quân vây đánh chính diện với quan binh dưới núi.



Đêm qua y đã viết thư cho Tần Tranh là mình sẽ về từ hang Yến.



Quan binh chỗ vách núi không còn đường lui, rất dễ để đánh bại. Phía chân núi thì địa hình rộng rãi hơn, binh mã họ dẫn theo không nhiều, sợ quan binh phản công lại nên phải đích thân y dẫn dắt mới ổn thỏa.



Tuy nhiên trận này đánh dễ dàng hơn Sở Thừa Tắc nghĩ nhiều. Quan binh vây dưới núi nghe đại quân vây đánh thành Thanh Châu của triều đình đã bị đánh bại, chủ tướng Tiết Diễn đã chết, phía họ lương thực đã cạn kiệt, lại bị mùi thịt nướng phía Kỳ Vân Trại tra tấn nên làm gì còn sĩ khí chiến đấu, ai chạy được cứ chạy, ai hàng được cứ hàng, cực kỳ thê thảm.



Sáng ra, Tần Tranh nghe nói dưới hang yến và sau núi đều đang đánh nhau thì lập tức chạy đi tìm Lâm Chiêu, đâu còn thời gian để ý xem ngoài cửa sổ có bồ câu đưa thư hay không.



Lúc này mà đánh đến thì chỉ có thể là Sở Thừa Tắc. Hôm nay họ đã về, đương nhiên Tần Tranh không ngờ được là đêm qua y còn viết thư cho mình.



Cô và Lâm Chiêu đều hơi khó xử, nhất thời không biết nên đến hang Yến hay ra sau núi xem đánh nhau.



Tần Tranh nhớ đến bản đồ phòng ngự phía sau núi mà Sở Thừa Tắc đã chỉ cho mình lần trước, cô đến hang Yến cũng không giúp được gì, những công sự phòng ngự sau núi có những cái cô vừa xây, nối lại cáp treo cũng phải có cô chỉ đạo nên bèn bảo Lâm Chiêu. “A Chiêu, muội đến hang yến, còn ta ra sau núi xem sao.”



Lâm Chiêu không có ý kiến, dẫn người đến hang Yến ngay, Tần Tranh cũng gọi mười mấy người theo mình ra sau núi.



Lúc cô đến nơi thì Lâm Nghiêu đã làm chủ phía đối diện, người trong trại đứng ở bờ bên này hò hét hô hào.



Cứ tưởng lần này họ chỉ đi vài ngày, không ngờ lại mất hơn nửa tháng ròng.



Sau núi đã xây một bức tường dài dọc theo vách núi, trước đó khoảng tường bị quan binh dùng dùng đá bắn thủng cũng đã được vá lại, trông khá hoành tráng làm những người rời khỏi trại thấy khá mới mẻ.



Tần Tranh sai người kéo cây cáp cắt lên, nối vào cột đá trở lại rồi người bên kia dùng lồng sắt dẫn qua.



Cô giả vờ trấn tĩnh đứng bên vách núi nhưng ánh mắt sớm đã quét qua một vòng bờ bên kia, tuy nhiên lại không thấy Sở Thừa Tắc đâu.



Tim cô đập thịch một cái. Tuy đã đoán được rất có thể Sở Thừa Tắc đang ở hang Yến nhưng vẫn không nén được lo lắng.



Sau khi Lâm Nghiêu sang bên này, hắn không ngừng ca ngợi bức tường phòng hộ. Tần Tranh đợi mãi đợi mãi, thấy hắn khen không dứt lời bèn ngắt lời. hỏi: “Ừm… sao tướng công của ta không quay về cùng trại chủ?”



Lâm Nghiêu vô tư đáp: “Điện hạ đi đánh đám quan binh vây dưới hang Yến rồi.”



Tần Tranh: “Ồ…”



Cùng lúc này, phía hang Yến, sau khi Sở Thừa Tắc ngồi giỏ mây lên tới nơi, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng hỏi Lâm Chiêu. “Phu nhân của ta đâu?”