Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 7: Bạch Trà




Hạ Thương Dã giáo huấn cho Hạ Thương Lục một trận, Nguyễn Miêu nằm trên sô pha câu được câu không lắng nghe, thiện cảm trong lòng đối với anh cả mặt than tính cách nghiêm nghị tăng lên không ít.

Hạ Thương Lục vốn đang định già mồm cãi láo vài câu, lại bị Hạ Thương Dã phạt đi viết kiểm điểm, cậu ta không thể phản kháng ông lớn quyền lực trong nhà, đành hậm hực xoay người lên lầu, trước khi đi còn hung tợn trừng Nguyễn Miêu một cái, trông bộ dạng không hề biết hối lỗi.

“Chuyện lần này sẽ không tái diễn nữa đâu.” Hạ Thương Dã nhìn Nguyễn Miêu vẫn nằm xụi lơ trên sô pha, thần sắc nhàn nhạt nhìn không nhìn ra vui hờn nói, “Ngày mai hai đứa sẽ tách ra đến trường bằng xe riêng.”

“Cảm ơn anh cả.” Nguyễn Miêu từ trên sô pha ngồi dậy, do dự hồi lâu sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, em có thể……xin thêm một việc nữa được không ạ?”

Cơ thể của Hạ Thương Dã hơi ngửa ra sau dựa sô pha, giơ tay tháo đồng hồ trên cổ tay xuống ném lên bàn trà, không chút để ý đáp: “Nói thử xem.”

Đời trước, Nguyễn Miêu chưa từng mở miệng xin xỏ kiểu này bao giờ, chìa tay đòi tiền của một người hoàn toàn xa lạ quá xấu hổ, nhưng cậu thật sự không biết nên làm thế nào, hiện tại cậu vẫn là học sinh không có nguồn thu nhập riêng, nếu không cúi đầu đòi tiền, chẳng lẽ đợi ngày mai đói đến xỉu tiếp sao?

“Là thế này, em, hình như em không có thẻ cơm, anh cả có thể cho em mượn...” Nguyễn Miêu khó khăn nói, một bên cúi đầu bất an vò nắm vạt áo, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương tiết rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt hổ thẹn đỏ ửng, bộ dạng hệt như người ăn nhờ ở đậu vô cùng đáng thương.

Hạ Thương Dã cũng không ngờ rằng Nguyễn Miêu sẽ tìm anh vay tiền, cặp mắt sâu như vực đen nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, trầm mặc không đáp.

Dũng khí Nguyễn Miêu vất vả tích tụ lúc này lại bị chọc thủng, cậu cảm thấy bản thân thật sự không có chí khí và nghị lực, vừa định mở miệng rút lại lời nói, Hạ Thương Dã đột ngột hỏi.

“Sao lại không có thẻ cơm? Mỗi tháng anh đều cho em một vạn, giờ đâu hết đi?”



Nghe anh nói thế, tam quan của Nguyễn bị chấn đến vỡ vụn luôn rồi.

Mặc dù đã biết trong nguyên tác Hạ gia là gia đình giàu có, thuộc loại rất nhiều tiền, nhà của cậu đời trước cũng giàu nhưng không thoáng đến mức cho một học sinh cao trung một vạn tiền tiêu vặt một tháng!

Một tháng một vạn là khái niệm quỷ gì vậy chứ? Còn nhiều hơn cả tiền lương người khác dầm mưa đội nắng đi làm!

Hạ Thương Dã lại hiểu phản ứng khiếp sợ thành cậu đang khó xử, vì thế anh xua tay lạnh lùng nói: “Thôi, không cần phải trả lại đâu. Nếu đã bước vào ngôi nhà này, trước khi em thành niên anh có nghĩa vụ phải chăm sóc cho em, tiêu tiền chỗ nào tùy em. Lát nữa nhận được tiền thì nhớ phải đi làm thẻ cơm ngay.”

Hạ Thương Dã nói xong câu lập tức đứng lên, đi thẳng lên thư phòng tầng 3, Nguyễn Miêu hoàn hồn ngẩng đầu vừa định nói cảm ơn, bóng người trước mặt đã không còn.

Khác với hai chị em Hạ Thương Lục từ đầu đến giờ luôn hằng hộc với cậu và Hạ Thương Chi gần như coi cậu là kẻ tàng hình, tuy anh cả hơi lạnh lùng nhưng lại là người đối tốt với cậu nhất.

Nguyễn Miêu ở trong lòng cảm thán, đi suốt 5km trên người thắm rất nhiều mồ hôi, cậu vội chạy về phòng tắm rửa, sau khi giặt phơi đồng phục xong vừa định ngồi xuống ôn luyện kiến thức, điện thoại bất chợt vang lên một tiếng, cậu cầm lấy thì phát hiện tin nhắn thông báo tài khoản của mình mới được chuyển tiền.

Nguyễn Miêu cẩn thận đếm dãy số 0 phía sau, đếm đi đếm lại, nhìn thế nào cũng là một vạn tệ, hiện tại cậu vô cùng muốn tông cửa thư phòng dập đầu quỳ lạy anh cả.

Người quyền lực nhất nhà ra tay nó khác hẳn!

Nguyễn Miêu click mở WeChat tìm được khung chat của anh cả, chuẩn bị thả rắm cầu vòng thể hiện một chút biết ơn sâu sắc đối với anh trai nửa đường nhặt được này, nhưng mới vừa mở khung chat, tim gan lập tức trở nên lạnh lẽo.

Tuy ngày hôm qua cậu đã xem điện thoại của nguyên chủ nhưng bởi vì cảm thấy khám phá ** riêng tư của người khác là hành động không tốt, cho nên Nguyễn Miêu không xem kỹ nội dung bên trong, chỉ nhớ sơ sơ các nhân vật có mối quan hệ với nguyên chủ, hiện tại nhìn tin nhắn trò chuyện của bọn họ, cậu đột nhiên cảm thấy hành động tìm Hạ Thương Dã vay tiền thật sự rất nguy hiểm.

Hóa ra giọng điệu khi nguyên chủ nói chuyện với Hạ Thương Dã vô cùng thân thiện, bình thường đều gọi là “Anh Dã”, câu chữ chứa một ít mập mờ không thể miêu tả, không giống như cách giao tiếp giữa anh em bình thường sẽ nói.

Nguyễn Miêu không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, lại cảm thấy là do bản thân nghĩ nhiều, dù sao thì hai người bọn họ cũng coi như là quan hệ anh em cùng cha khác mẹ, nguyên chủ chắc không đến mức vượt rào cản huyết thống đâu, huống hồ WeChat của Hạ Thương Dã từ đầu tới đuôi rất lạnh nhạt, cơ bản đều là nguyên chủ tự chủ động nhắn tin day dưa không dứt, còn Hạ Thương Dã gần như là giữ thái độ lười phản ứng.

Mà tin nhắn cuối cùng trong khung chat Hạ Thương Dã chỉ nhắn một câu.

‘ Cậu khiến tôi ghê tởm quá đấy ‘

Nguyễn Miêu cầm điện thoại, bỗng dưng cảm thấy máu toàn thân đông cứng. Cậu không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, có thể là do tình cảm của nguyên chủ còn cất giấu trong thân thể này, hình như hốc mắt có gì đó đang chảy ra.

“Kỳ lạ……” Nguyễn Miêu giơ tay lau lau khóe mắt, phát hiện là nước mắt.

Nguyễn Miêu ngồi xổm trên mặt đất thật lâu mới thành công ép loại cảm xúc mãnh liệt này xuống đáy lòng, cậu chắc chắn nỗi chua xót không phải đến từ chính mình, mà là của một Nguyễn Miêu khác.

Nhớ tới cặp mắt sâu không đáy của Hạ Thương Dã, Nguyễn Miêu không tin anh không phát hiện ra điểm khác thường, nhưng anh lại không biểu hiện một tí gợn sóng nào, ngay cả độ cung của lông mày cũng không thay đổi, giữ kín bưng.



Hiện tại, Nguyễn Miêu như bị kẹt trong màn sương.

Có lẽ đây không còn là một quyển sách nữa mà là một thế giới chân thật, mọi người ở đây đều là thật, suy nghĩ này khiến kẻ đến từ bên ngoài như cậu kẹt trong sương mù, không thể nhìn thấu được bất cứ ai, Nguyễn Miêu run rẩy bò lên giường chui vào chăn quấn chặt toàn thân, cảm thấy mọi thứ xung quanh vô cùng lạnh lẽo.

Cậu rất nhớ ba mẹ, cũng nhớ anh trai.

Chỉ mong trong giấc mơ tối nay có thể gặp lại họ thêm lần nữa.

*

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Miêu đúng giờ bật dậy, trải qua một đêm trằn trọc, ý định rời khỏi căn nhà này càng thêm mãnh liệt. Hạ Thương Dã đã nói, trước khi thành niên vẫn sẽ chăm sóc cho cậu, ngầm biểu thị hàm ý khi thành niên sẽ không quản sống chết của cậu, cho nên Nguyễn Miêu cảm thấy bản thân cần phải sắp xếp tốt mọi thứ, lập một kế hoạch để bản thân có thể thuận lợi sống sót trong tương lai.

Dùng bữa no nê, Hạ Thương Dã quả nhiên nói được thì làm được, bố trí hai chiếc xe, Nguyễn Miêu có thể ngồi một mình một chiếc đi học, Hạ Thương Lục trợn mắt thở phì phò mở cửa xe đi vào, Hạ Thương Chi chưa từng cho cậu một ánh mắt lúc đi ngang qua Nguyễn Miêu bỗng nhiên quay đầu chăm chú nhìn cậu một hồi, nở nụ cười quái lạ.

Nguyễn Miêu bị cô nhìn đến da đầu tê dại, cậu tỏ vẻ bình tĩnh đi lên một chiếc xe khác, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, kết quả vừa quay đầu cậu lập tức hiểu ngay tại sao Hạ Thương Chi cười kỳ quái thế kia.

Bởi vì Hạ Thương Dã cũng ngồi trên chiếc xe này.

Anh mặc bộ vest màu đen, đang cúi đầu xem văn kiện, sau khi nhận thấy được bên cạnh có người ngồi vào anh chỉ hơi cử động, cũng không ngẩng đầu lên. Nguyễn Miêu khẩn trương không biết nói cái gì, chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi Hạ gia, cậu mím môi quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Xe của anh đã được đưa đi bảo dưỡng định kì rồi, hôm nay em chịu khó một chút nhé.” Hạ Thương Dã thong thả mở miệng nói.

Nguyễn Miêu vội gật đầu tỏ vẻ không ngại, cậu vẫn còn nhớ tin nhắn “Cậu khiến tôi ghê tởm quá đấy” kia, tuy ngữ điệu trong câu này rất bình thản nhưng sự chán ghét là thật, cậu nào dám lắc lư trước họng súng.

Lần này không lên sân khấu một cách chật vật giống hôm qua, xe chạy tới trước cổng trường rồi dừng lại, Nguyễn Miêu ôm cặp sách lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn trộm Hạ Thương Dã đang cúi đầu đọc bảng báo cáo, nghĩ nghĩ vẫn mở miệng chào một tiếng: “Anh cả, em đi học nhé.”

Hạ Thương Dã ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi.”

Nguyễn Miêu không nhìn ra cảm xúc của anh, cũng không muốn để ý tới, mở cửa xe bước xuống sau đó ngoan ngoãn đóng lại, bước nhanh về phía cổng trường, tựa như rất lâu cậu chưa nhảy nhót vì căn bệnh.

Trong xe, Hạ Thương Dã không tiếp tục đọc bảng báo cáo, anh quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng của Nguyễn Miêu như chú chim cánh cụt nhỏ chạy đi xa, trong mắt lộ tia hoang mang.

Nguyễn Miêu trong túi có tiền tự tin dâng trào, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, bước vào phòng học tuy không có ai muốn để ý tới cậu nhưng cậu vẫn vui vẻ chào các bạn học mỗi khi đi ngang qua nhau, dù sao cũng ở chung lớp, tránh không đắc tội là tốt nhất.

Có thể là do trông cậu rất thân thiện, các bạn học tuy có hơi ngoài ý muốn với thái độ của cậu nhưng vẫn hiền lành đáp lại, xuất thân của mọi người không phú cũng quý, bề ngoài sẽ không xé rách mặt.



“Chào buổi sáng, Miêu Miêu.” Tịch Ấu ngồi trên ghế tươi cười xán lạn chào hỏi: “Trông tâm trạng hôm nay của ông tốt lắm nha.”

Nguyễn Miêu đặt cặp sách xuống, nở một nụ cười tươi rói: “Buổi sáng tốt lành.”

Tịch Ấu sửng sốt, bị nụ cười rạng rỡ công kích khiến cậu ta có hơi không biết làm sao, “Làm sao vậy? Ngày hôm qua đề phòng tôi lắm mà?”

“Tôi giác ngộ rồi.” Nguyễn Miêu cảm khái lên tiếng, “Làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tôi co được dãn được, có tấm lòng rộng lượng, thái độ thong dong, phẩm chất ưu tú. Chính cái gọi là cuộc đời ôm lấy ta bằng niềm đau, ta đáp lại đời bằng một nụ cười. Không thể bởi vì cuộc sống khó khăn mà quyết định từ bỏ, để tiếp tục sống vốn không dễ dàng, phải quý trọng mỗi giây phút ta có được.”

“Hả?” Tịch Ấu vẻ mặt ngơ ngác.

Nguyễn Miêu sờ bàn học, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, cứ để bọn họ gặp quỷ đi! Từ hôm nay trở đi, tôi phải học hành chăm chỉ mỗi ngày hướng về phía trước, trở thành một người có ích cho xã hội, vì một tương lai tươi sáng! Chúng ta cùng nhau cố lên!”

Tịch Ấu: “……”

Trời ơi, từ ngu ngốc tiến hoá lên điên dại rồi sao?

Cậu ta mặt không cảm xúc móc điện thoại ra tạch tạch gửi tình báo cho ông anh hai xui xẻo.

Tịch Lễ nhìn tin nhắn vẻ mặt thần bí nói với Giản Phồn Úc bên cạnh: “A Úc, tao kể cho mày một tin tốt nè. Hình như đầu óc của thằng nhóc tình địch bạch trà bị hỏng rồi.”

Giản Phồn Úc mở lá thư ra lười biếng nói: “Bạch trà?”

“Tên gọi tắt của cụm từ trà xanh ngu ngốc, nghe hay không?” Tịch Lễ cao hứng hỏi.

Giản Phồn Úc lạnh nhạt khép thư lại từ chối cho ý kiến.