Nguyễn Miêu bị Nhan Dương mạnh mẽ kéo đến phòng y tế, một hai phải đòi thầy y tế kiểm tra toàn thân cho cậu.
Thầy y tế là một nam thanh niên nhã nhặn tuấn tú, anh đẩy đẩy gọng kính trên mũi, thật sự ngồi kiểm tra toàn thân cho Nguyễn Miêu, sau đó viết sột soạt trên giấy, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Tôi hiểu người trẻ tuổi các cậu muốn giảm béo bảo trì dáng người, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, nghe lời khuyên về nhà ăn uống điều độ đúng giờ, nếu không tương lai sẽ phải hối hận vì cơ thể mang đầy bệnh tật đấy. Trước tiên tôi truyền dịch bổ sung dinh dưỡng cho cậu, ở lại đây nghỉ ngơi chút đi.”
Nguyễn Miêu vừa nghe đến truyền dịch lập tức ớn lạnh trong lòng, trước kia cậu nằm trên giường bệnh bị ghim kim nhiều lắm rồi.
Nhan Dương tưởng cậu sợ đau, vội ngồi xuống vỗ nhẹ sau lưng an ủi: “Không sao đâu Miêu Miêu, như kiến cắn thôi, truyền dịch xong tớ mua kẹo cho cậu.”
Nguyễn Miêu nhìn gã như thiểu năng trí tuệ, đây là xem cậu thành đứa trẻ bảy tám tuổi mà dỗ sao?
“Tôi không sợ.” Cậu tát bay bàn tay sau lưng, “Đừng có gọi Miêu Miêu nữa!”
Thầy y tế lười xem bọn họ diễn, trực tiếp cầm giá truyền dịch tới, không nói hai lời nắm tay Nguyễn Miêu lên chọc kim vào, động tác thành thạo có hơi thô bạo, cơn buốt nhói khiến cậu nhịn không được nhe răng, theo bản năng liếc mắt nhìn thầy y tế, bảng tên trên áo viết ba chữ “Vu Văn Yên”, cậu lập tức nhớ ra đối phương là ai.
Trong nguyên tác, suất diễn của Vu Văn Yên rất nhiều, bởi vì anh là số ít phái lí trí có thể thấy rõ bộ mặt thật của ‘Nguyễn Miêu’, mặc dù làm giáo viên phòng y tế, thực tế anh cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu mà thôi, so với bọn họ không lớn hơn bao nhiêu tuổi, trong sách không viết độ tuổi chính xác, nhưng Nguyễn Miêu đoán anh có lẽ rất thích Giản Phồn Úc, ít nhất từ chi tiết miêu tả ở phần ngoại truyện có thể nhìn ra được.
Nguyễn Miêu rất thích Vu Văn Yên, anh cũng là thanh niên tuấn tú tài giỏi xuất thân hào môn nhưng không thích theo gia đình tham gia giới thương trường, mà chọn tránh ở trong trường học làm một thầy y tế nho nhỏ, anh là người chính trực lương thiện yêu quý động vật, so với tra nam Nhan Dương đáng tin hơn gấp một vạn lần.
Tổng hợp tính cách từ tiểu thuyết, vừa rồi có lẽ không phải do Vu Văn Yên cố ý, Nguyễn Miêu cúi đầu nhìn hành động lưu loát dán băng cho mình cũng không cảm thấy anh đang cáu giận.
Nhan Dương khăng khăng muốn ở lại chăm sóc, Nguyễn Miêu hết sức ghét bỏ không chút lưu tình đuổi gã đi, vừa nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo tối tăm của Giản Phồn Úc trước khi đến phòng ý tế cậu lập tức cảm thấy đau đầu, thử thay đổi góc độ suy xét vấn đề.
Nếu cậu là Giản Phồn Úc, trúc mã bế tình địch rời đi trước mắt mình, thậm chí còn bị hoài nghi là hung thủ đẩy bạch liên hoa xuống cầu thang, chậc khỏi cần nghĩ cũng biết tư vị kia không dễ chịu đâu.
Nguyễn Miêu thở dài, nâng một tay trái không bị ghim kim xoa xoa trán, ngày đầu tiên đi tìm thầy hỏi bài đã đụng phải chuyện không may, những ngày về sau không biết còn loạn thế nào nữa.
Cậu có loại dự cảm xấu, mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nhìn lùm cây ngoài cửa sổ, cậu nhớ thời điểm mình chết cũng vào cuối mùa thu, rõ ràng chỉ mới qua hai ngày nhưng lại ngỡ như đã trôi hơn nửa tháng.
Có lẽ trông vẻ mặt của Nguyễn Miêu có hơi cô đơn, Vu Văn Yên từ ngoài vào vừa vặn nhìn thấy thiếu niên ngây đờ ngắm phong cảnh, anh cũng không đi quấy rầy người ta, cầm quyển sách ngồi ở bàn làm việc đọc.
Nguyễn Miêu phát ngốc hồi lâu, quay đầu nhìn sách vật lí đặt trên tủ đầu giường, dù sao hiện giờ cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, dứt khoát lấy sách mở ra xem, có lẽ cậu không thầy dạy cũng có thể tự hiểu nhỉ?
Hai người yên tĩnh ngồi trong phòng y tế, Nguyễn Miêu thử nhẩm tính ráp các loại công thức nhưng lại không biết chọn công thức nào, cận đành phải mượn bút của Vu Văn Yên, sột soạt tính tới tính lui trên notebook, tính mãi vẫn không giải được, các công thức mạch điện khiến cậu váng đầu hoa mắt, vật lý trường Sơ Tam cũng không phức tạp như này, hơn nữa cậu còn học kiến thức vượt tận hai lớp.
“Tính sai rồi.” Vu Văn Yên không biết đã bước tới từ khi nào, đứng bên cạnh nhìn rất lâu, “Lúc lên lớp không tập trung nghe giảng sao?”
Nguyễn Miêu ngẩng đầu lên, “Chỗ nào ạ?”
Vu Văn Yên tùy tay chỉ vào ảnh trên sách: “Chỗ nào cũng sai, sao cậu lên lớp 11 được thế?”
Nguyễn Miêu đỏ mặt, nhấp môi đưa bút cho Vu Văn Yên, khiêm tốn hỏi: “Mong thầy chỉ giáo ạ?”
Thấy thái độ thành khẩn khiêm tốn ngoan ngoãn của cậu Vu Văn Yên sửng sốt, nghiêm túc nhìn cậu vài giây, “Muốn tôi dạy á?”
“Không được ạ?” Nguyễn Miêu xấu hổ nói, “Em vốn định đi hỏi thầy, nhưng……”
Mặc dù chưa nói hết câu nhưng anh cũng đoán được ý tứ phía sau, không thì sao cậu có thể xuất hiện ở đây.
Tuy trong nội tâm chướng mắt Nguyễn Miêu, nhưng người ta khiêm tốn xin mình dạy, Vu Văn Yên cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, thời trẻ anh cũng từng là học bá, phụ đạo cho một học sinh cấp 3 không thành vấn đề. Vì thế anh cầm lấy bút bắt đầu giảng bài, hai người đầu tựa đầu cùng nhau học tập, khung cảnh đích thị là thầy tốt bạn hiền.
Nguyễn Miêu là một học sinh rất tiềm năng, lòng hiếu học lớn, dù ngay từ đầu không theo kịp nhưng Vu Văn Yên giảng bài rất có nhịp độ.
Thấy Nguyễn Miêu chậm rãi thích nghi thậm chí còn có thể suy một ra ba, Vu Văn Yên khá kinh ngạc với tốc độ phản ứng của cậu.
Truyền dịch xong, Nguyễn Miêu còn phải chạy về để kịp tiết tự học, cậu ghi nhớ lời Vu Văn Yên giảng, xuống giường mang giày, cảm ơn anh: “Cảm ơn thầy Vu đã giúp em học bù.”
Vu Văn Yên mất tự nhiên sờ sờ mũi, suy nghĩ chốc lát lại nói: “Muốn đạt được thành tích mong muốn phải trả giá bằng nổ lực và thời gian, không phải tôi khắc nghiệt nhưng dựa vào kiến thức căn bản của cậu về sau muốn lên được lớp 12 rất khó.”
“Em biết rồi ạ.” Nguyễn Miêu khom lưng cảm ơn Vu Văn Yên, xoay người chạy ra khỏi phòng y tế.
Vu Văn Yên nhìn bóng lưng của cậu một hồi lâu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, nhìn thế nào Nguyễn Miêu cũng không giống loại người như trong lời đồn sẽ chen chân vào quan hệ giữa A Úc và tên nhóc thối Nhan Dương mà?
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Nguyễn Miêu cõng cặp sách chậm rãi đi đến cổng trường, cân nhắc có nên ngồi giao thông công cộng trở về không, nhưng nghĩ lại trong túi chỉ thừa một tệ, giao thông công cộng cũng chẳng dám chứa.
Cậu móc điện thoại ra lướt danh bạ, quyết định căng da đầu tìm Hạ Thương Lục, ít nhiều gì cũng coi như là người một nhà, chắc sẽ không bỏ mặt cậu gặp nạn đâu nhỉ?
Ai ngờ điện thoại vừa mới kết nối, Hạ Thương Lục cười lạnh nói: “Mày giả bộ xỉu hay lắm mà, tự nghĩ cách trở về đi.”
Nói xong lập tức treo máy.
Nguyễn Miêu siết điện thoại, lần đầu có xúc động muốn đánh người.
Ở cổng trường, dưới bầu trời đen nhánh, từng học sinh lên siêu xe trở về, có người đi ngang qua cậu, có người tò mò nhìn, cũng có người ác ý muốn xem cậu cúi đầu cầu cứu, mọi người như có như không vây quanh tạo thành một vòng tròn lấy Nguyễn Miêu làm trung tâm, ngăn cách cậu và người khác thành hai thế giới.
Nguyễn Miêu biết những ánh mắt kia không phải dành cho mình mà là đang nhìn một Nguyễn Miêu khác, nhưng cậu cũng không muốn đi lấy lòng ai, không ai giúp thì tự đi bộ về.
Hít một hơi thật sâu, cậu mở dẫn đường trên điện thoại ra, không thèm quay đầu hai chân bước thẳng rời khỏi cổng trường, đường về Hạ gia cũng không xa bao nhiêu, 5km thôi, kẻ hèn đi một chút là đến.
“Nó thật sự tự đi bộ về hả?” Tịch Lễ vuốt cằm biểu tình lười nhác dựa cổng, “Cậu chủ nhỏ yếu đuối chịu nổi sao?”
Tịch Ấu nhún nhún vai, “Sao em biết chứ? Hôm nay cậu ta như biến thành người khác í.”
Giản Phồn Úc trầm mặc đi ngang qua bọn họ, không chào tạm biệt mà lên thẳng xe nhà mình. Cửa xe chậm rãi đóng lại, sau đó lập tức khởi động chạy đi, hắn một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, từng hàng cây giáng hương bị bỏ lại phía sau, dưới đèn đường mờ nhạt hắn nhìn thấy một thiếu niên cõng cặp sách đi ven đường, sống lưng thẳng tắp bước chân kiên định.
Xe Giản Phồn Úc rất nhanh vượt qua cậu, Nguyễn Miêu không ngẩng đầu nhìn, Giản Phồn Úc cũng không định dừng lại chào hỏi, nhưng thời điểm hai người sắp lướt qua nhau, Giản Phồn Úc ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hai tay của Nguyễn Miêu cắm túi không nhanh không chậm tiến về phía trước, trên mặt không có biểu cảm oán hận u buồn nhăn nhó như Giản Phồn Úc tưởng, ngược lại phá lệ bình tĩnh điềm đạm, thậm chí còn mang theo tia nhẹ nhàng thanh thản.
Giản Phồn Úc sửng sốt chốc lát, nhưng xe chạy rất nhanh, chờ hắn lại quay đầu lại đã không còn thấy bóng của Nguyễn Miêu nữa.
Trên thực tế, trong lòng của Nguyễn cũng không cảm thấy quá buồn, nơi này không ai để ý, không ai yêu, đã biết trước nên ai cũng không thể đạp đổ được ý chí của cậu.
Đi bộ về cũng không sao, Nguyễn Miêu ngẩng đầu ngắm nhìn trăng non nho nhỏ trên bầu trời, nếu là trước đây, tự do đi dạo dưới ánh trăng gần như là không có khả năng nhưng hiện tại lại có thể dùng cặp giò khỏe mạnh trở về nhà, đã tốt lắm rồi.
Nhất định có nguyên nhân nào đó ông trời mới để cậu xuyên đến thế giới này, vì thế không thể cô phụ ý tốt của ngài.
Nghĩ như vậy tâm tình của Nguyễn Miêu tốt lên.
Nhưng đến khi thật sự trở về nhà, cậu bủn rủn dựa vào cạnh cửa hoá trang thành một cái thảm, lạnh nhạt không có cảm tình.
“Em nằm đây làm gì?”
Phía sau truyền đến giọng nói của Hạ Thương Dã, Nguyễn Miêu mệt đến mức một ngón tay cũng nhấc không nổi, cậu dựa cạnh cửa lười nhác lếch thân thể nhường đường, “Em nghỉ mệt.”
Hạ Thương Dã chau mày, trông như không vui nói: “Chà lếch như thế còn ra thể thống gì, vào nhà.”
“Anh cả ơi, chân em mất cảm giác rồi.” Nguyễn Miêu hữu khí vô lực nói:” Em vượt tận 5km để về đó.”
Hạ Thương Dã nghe xong càng khó hiểu: “Trong nhà có xe sao lại đi bộ về?”
“Anh hỏi Hạ Thương Lục ấy ạ.” Nguyễn Miêu sờ mặt mình, quả nhiên cậu thật dũng cảm, 5km cũng đi được.
Hạ Thương Dã trầm tư chốc lát lập tức hiểu rõ, sao anh lại không rõ tính cách ngang tàng của Hạ Thương Lục chứ, anh giơ tay xách Nguyễn Miêu từ dưới đất lên đi vào nhà, sau đó ném cậu nằm trên sô pha, xoay người nói với quản gia: “Kêu thằng nhóc Hạ Thương Lục xấc láo kia xuống đây.”
Nguyễn Miêu nằm úp mặt vào sô pha, đói bụng đến mức run rẩy, Hạ Thương Dã nhận ra cậu không thoải mái, mày nhẹ nhướng lên vừa định mơ miệng nói chuyện, Hạ Thương Lục từ cầu thang đi xuống.
“Uầy trở về thật này?” Hạ Thương Lục không có ý tốt cười nói, “Lại câu dẫn ai để đi ké hả?”
Nguyễn Miêu bất mãn trợn mắt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ đấy.