Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều ở Tu La Tràng

Chương 37




Edit: Nguyệt Trường Ly

Gió biển hiu hiu thổi, Trình Dương nằm trên ghế bờ cát, nhìn ra xa xa, nơi xa là bờ cát màu vàng kim và biển rộng xanh thẳm mênh mông vô bờ.

Phong cảnh tuyệt đẹp, thích hợp để nghỉ ngơi.

Đáng tiếc, ngay cả cửa phòng cậu cũng không ra được, chỉ có thể nằm dài ở ban công tầng hai ngắm phong cảnh.

Bảo vệ thì dắt béc-giê tuần tra ở dưới lầu, ngoài cửa phòng cũng có hai ông thần canh cửa đứng gác.

Bấm tay tính toán, cậu đã ở trên cái đảo nhỏ này được nửa tháng rồi, phong cảnh có mỹ lệ đến mấy đi nữa, cũng ngắm đến chán rồi.

Ngày đó, ngay khi phát hiện mình sắp bị đưa lên máy bay tư nhân, Trình Dương lập tức nhanh chóng "tỉnh lại", muốn chạy trốn, kết quả, bốn ông vệ sĩ lực lưỡng, cái loại mà cánh tay có thể thô bằng eo của Trình Dương ấy, đứng xung quanh, bao vây lấy Trình Dương ở giữa.

Đối diện với ánh mắt nặng nề của tổng giám đốc Tưởng, anh ta nhìn cậu, nói: "Tôi nghe nói, thân thủ của cậu không tệ."

"......" Song quyền khó địch bốn tay, Trình Dương không có chút nguyên tắc nào, lập tức đầu hàng chịu thua.

Sau đó, cậu đã bị đưa tới căn biệt thự cảnh biển, xong, bị nhốt lại.

Trình Dương còn tưởng rằng sẽ phát sinh cốt truyện 18X gì đó, hết đi giấu mảnh vỡ thủy tinh, lại đi xé khăn trải giường chuẩn bị chạy trốn.

Kết quả, may là tổng giám đốc Tưởng còn chưa phát rồ đến mức như vậy, anh ta chỉ bảo: "Hợp đồng của chúng ta còn thừa ba tháng, tôi muốn thử lại một lần cuối cùng."

Thử cái gì? Tưởng Ứng Thần còn chưa kịp nói tới, đã bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi, Trình Dương mơ hồ nghe thấy những từ như "Có người báo cảnh sát", "Lệnh điều tra", v.v.

Chẳng lẽ là Tiểu Chu đang nghĩ cách cứu cậu? Ngẫm lại tình hình trong nhà lúc cậu bị bắt đi kia, quần áo thu dọn được một nửa, giày còn chưa thay, cửa còn mở rộng ra, thấy thế nào đi nữa cũng rất chi là khả nghi được không.

Nếu là cậu, cậu khẳng định mình có thể bố trí lại một hiện trường thật sự hoàn mỹ, ai cũng sẽ cho rằng người trong phòng là tự mình rời đi, mà không phải bị bắt cóc.

Trình Dương chán muốn chết nằm, lại thay đổi một cái tư thế, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, đành cứ thế nhớ lại các chi tiết trong vụ án của Trương Ninh và Thường Thường, cân nhắc về nhân vật mà Lâm Khí Chi có thể đóng vai trong hai vụ án này.

Cậu chưa được xem báo cáo khám nghiệm thi thể của Thường Thường, nhưng chiếu đi chiếu lại vết thương của Thường Thường bị lộ ra sau khi rơi lầu trong đầu một lần lại một lần, cậu mơ hồ nhận thấy một tia khác thường.

Những vết thương từ việc cấu, véo, ngược đãi, đánh đập kia, thay vì nói là dấu vết lưu lại do hành vi bạo lực, không bằng nói là......

Cho nên, Lâm Khí Chi là dùng cái thứ gọi là bạo lực học đường, để che lấp một loại bạo lực khác...... sao?

Thú thật là, cậu không ngại dùng ác ý lớn nhất để nghiền ngẫm động cơ gây án của Lâm Khí Chi, thế nhưng, cậu vẫn cứ không muốn hướng suy nghĩ của mình về phương diện kia. Đối với một cô bé mới học cấp hai mà nói, loại chuyện này thật sự là, quá tàn nhẫn.

Hơn nữa, nếu đã xảy ra loại chuyện đó, khi khám nghiệm tử thi nhất định có thể kiểm tra ra, làm sao có thể khinh suất kết án như thế cơ chứ?

Hơn nữa, rốt cuộc thì tại sao mà Lâm Khí Chi lại muốn sắp xếp Trương Ninh trong bệnh viện tâm thần ở thủ đô? Nói là để trị liệu, trên thực tế, hình như chỉ là cho gần để trông giữ.

Trông giữ, Trình Dương trầm tư, cái dạng người gì mà cần phải bị trông giữ? Đối với loại bị tình nghi là kẻ phạm tội như Lâm Khí Chi tới nói, chỉ có thể là người nắm giữ chứng cứ phạm tội của lão mà thôi.

Trước khi cậu bị Tưởng Ứng Thần mang đi, trùng hợp là, Chu Khuyết Đình vừa mới tra được một sự kiện. Năm đó, trước khi Trương Ninh bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cha mẹ anh ta từng đến hỗ trợ thu dọn hành lý, kết quả, hình như có cái máy tính không thấy đâu.

Nếu có thể tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cậu và Chu Khuyết Đình đi kiến nghị cảnh sát lại rà soát vật chứng của vụ Trương Ninh lại lần nữa, có lẽ, có thể có chỗ đột phá. Cái máy tính đó rốt cuộc đang ở đâu, hẳn là một điểm rất mấu chốt của vụ này.

Hiện giờ, cậu bị nhốt lại, không riêng cậu không thể tiếp tục tra án, khả năng là Chu Khuyết Đình cũng phải tạm thời dừng lại.

Nghĩ vậy, Trình Dương như suy tư gì, hành vi đột ngột không có kế hoạch của tổng giám đốc Tưởng lần này, đã kéo dời đi lực chú ý của cả cậu lẫn Chu Khuyết Đình.

Thật là một thời điểm đáng giá để người ta phải suy nghĩ sâu xa a.

Đang mải nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, Trình Dương quay đầu, nhìn đến Tưởng Ứng Thần không biết tự khi nào đã trở lại, gió bụi mệt mỏi, đầy mặt uể oải.

Tưởng Ứng Thần đứng ở cửa một cách khắc chế, dò hỏi: "Tôi có thể vào không?"

"Xin cứ tự nhiên." Mặt Trình Dương lạnh như băng sương, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, đưa một nhân vật chính trong tình huống bị cưỡng chế diễn đến cực kỳ sống động.

Cũng không biết Tưởng Ứng Thần làm sao mà thoát khỏi được cảnh sát, có lẽ, người cầm lái của một tập đoàn lớn luôn có một ít phương pháp cùng thủ đoạn đặc biệt.

Tưởng Ứng Thần vừa bước đi vừa tháo cà vạt ra, tùy tay đặt lên bàn sách, sau đó nói: "Ánh mắt của cậu không tệ đâu, Chu Khuyết Đình có mấy phần bản lĩnh, nếu mẹ anh ta còn sống, anh ta có thể điều động được tài nguyên của nhà họ Chu, thì khả năng, tôi cũng chưa có cơ hội để gặp lại cậu."

Trái pháp luật phạm tội xong còn rất tự hào đây, Trình Dương phỉ nhổ ở trong lòng một câu, yên lặng quay đầu đi, bày ra một bộ mặt lạnh như núi băng với dáng vẻ chán đời. Giờ phút này, cậu chỉ một vật biểu tượng của một bông hoa cao lãnh đang phải chịu cảnh cầm tù play mà thôi.

Tưởng Ứng Thần đi đến bên cạnh Trình Dương, nhìn theo ánh mắt của cậu, ngắm biển rộng trong chốc lát, bất ngờ, anh ta nói một câu: "Nhìn vùng biển này xem, có phải cảm thấy rất là thân thiết đúng không?"

Trình Dương: "......"

Mấy ngày không gặp, hình như tổng giám đốc Tưởng trở nên có chút, móc mỉa?

Tưởng Ứng Thần cũng không muốn được Trình Dương trả lời, yên lặng một lát, tự nhủ nói: "Cậu với Thẩm Viêm ở chung như thế nào, lại làm sao mà chia tay, tôi đã biết. Ngẫm lại khoảng thời gian hai chúng ta ở bên nhau kia, hình như cũng không kém bao nhiêu, cậu như một ma nữ có ngàn khuôn mặt vậy, luôn có thể thể hiện ra dáng vẻ thích hợp nhất, tất cả mọi người bọn tôi đều bị cậu đùa giỡn trong lòng bàn tay. Cậu khiến mỗi người chúng tôi đều cho rằng mình ở trong lòng cậu, là duy nhất, kỳ thật, ngay cả người đặc biệt, cũng không tính là, nhiều nhất cũng chỉ là người công cụ còn có thể sử dụng."

...... Nghe tới có vẻ như tổng giám đốc Tưởng đã điều tra Tiểu Trình, điều tra đến cả cái quần lót cũng chưa chừa lại.

Trình Dương cũng chỉ đành thu hồi lại biểu tình kiên trinh, thà chết chứ không chịu khuất phục kia, hậm hực vuốt vuốt mũi.

Tưởng Ứng Thần ấn tay lên lan can trên ban công, ngửa đầu xem ánh sáng mặt trời chói mắt, lẩm bẩm: "Nếu cậu đã muốn gạt tôi, thì tại sao lại để tôi phát hiện ra chứ?"

Trình Dương ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Tưởng, tôi còn chưa đủ chuyên nghiệp hay sao? Anh xài bao nhiêu tiền, thì tôi đã cung cấp cho anh bấy nhiêu phục vụ còn gì. Bảo mẫu nhà người ta cũng sẽ không cung cấp cho cố chủ giá trị cảm xúc mà ngài yêu cầu a."

Tưởng Ứng Thần quay đầu lại, dưới ánh mặt trời quá mức lóa mắt, khuôn mặt anh ta có vẻ có chút mơ hồ, anh ta mờ mịt hỏi: "Đối với cậu, tôi luôn hữu cầu tất ứng, cậu còn không biết tâm ý của tôi sao? Chuyện tới hiện giờ rồi, vì sao lại dùng những từ như bảo mẫu để chọc tức tôi chứ."

Trình Dương cười một tiếng: "Vậy tôi đây ở chỗ này cảm ơn ngài."

Vô số câu nói chân tình thật lòng ở trong lòng của Tưởng Ứng Thần bị tiếng cười này của cậu chặn đứng ở cổ họng, sau đó, gian nan mà nuốt về.

Anh ta suy sụp gục đầu xuống, lại nâng lên, đánh lên tinh thần nhìn về phía Trình Dương.

"Mặc kệ cậu nói như thế nào, hai chúng ta, vẫn còn có...... Hai tháng rưỡi." Tưởng Ứng Thần tiến thêm hai bước về phía Trình Dương, cái bóng của anh ta bao phủ lên người Trình Dương, "Thời gian cuối cùng của hợp đồng, tôi muốn, làm phiền cậu nghiêm túc thực hiện điều khoản được viết trên hợp đồng."

Trình Dương cười tủm tỉm, há mồm, chuẩn bị nói tiếp.

Nhưng Tưởng Ứng Thần giữ cậu lại: "Trước tiên, cậu không cần vội đáp ứng, tôi có một điều kiện tiền đề." Nói, Tưởng Ứng Thần ngồi xổm xuống bên chân Trình Dương, ngửa đầu lên, trong ánh mắt nhìn Trình Dương của anh ta thế nhưng lại toát ra vẻ khẩn cầu, "Thử buông sự đề phòng của em xuống, cởi ra lớp áo giáp của em, dùng bản thân chân thật của chính em ở chung với tôi đi. Dương Dương, ngay cả chuyện em gạt tôi, tôi cũng không để bụng, thì làm sao tôi lại sẽ không thể tiếp thu được con người chân thật của em chứ?"

Phản ứng đầu tiên của Trình Dương lại là: "Ngài và tiên sinh Trần Thụy Ngọc cãi nhau sao?"

"Không liên quan gì đến y hết." Tưởng Ứng Thần biết hàm ý trong lời nói của Trình Dương, "Tiểu Trình, tôi thề, em không phải lựa chọn thứ hai của tôi. Cả đời này, người từng khiến cho tôi động lòng, chỉ có em, nhìn đến em bước đi bên cạnh người khác, tôi gần như muốn nổi điên. Ở bên ngoài, người muốn tìm em quá nhiều, tôi chỉ có thể mang em tới nơi này, trên đảo hoang không có người sinh sống này, chúng ta sẽ không bị bất kỳ kẻ nào quấy rầy, tôi nghĩ, tôi có thể làm cho em yêu tôi."