Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều ở Tu La Tràng

Chương 36-2: 2




Edit: Nguyệt Trường Ly

"Từ rất lâu trước kia, ông ta cũng đã bắt đầu giúp đỡ tôi rồi, đối với thí nghiệm tâm lý học, ông ta còn si mê hơn cả tôi, ông ta nói ông ta thích tìm tòi nghiên cứu nhân tính." Đánh giá biểu tình của cảnh sát, Diệp Phong Dự phát hiện ra một phương pháp càng dễ thoát tội hơn, "Hiện giờ nghĩ lại, kỳ thật, kỳ thật, ông ta cũng đang dùng tôi làm thí nghiệm tâm lý học. Đã từng nghe về Thí nghiệm Milgram chưa? Ông ta cố ý giao cho tôi quyền lực đi tổn thương người khác, muốn thử xem tôi sẽ dùng loại quyền lực này làm cái gì. Tôi, kỳ thật, tôi cũng là người bị hại, không sai, tôi cũng là người bị hại, tôi bị ông ta lừa vào bẫy!"

Anh cảnh sát trẻ tuổi lạnh như băng nói: "Anh, m* n*, còn người bị hại, mấy thứ thí nghiệm gì gì chứ, tôi m* n* thật sự muốn băm mấy tên như anh......" Anh ta không nhịn nổi mà giơ tay lên, tên khốn này nói đông nói tây, còn muốn thiết lập cho chính mình một nhân vật kiểu nhà khoa học điên cuồng nữa chứ, chẳng lẽ, gã ta cho rằng nói như vậy thì bọn họ sẽ quên cái tên rác rưởi này đã phạm tội c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p hay sao?

Diệp Phong Dự theo bản năng giơ tay lên che đầu, sau đó lại buông ra, cười một tiếng: "Tôi biết các anh cảnh sát là có kỷ luật......"

Lão Uông đứng dậy, tắt máy quay đi.

Anh cảnh sát trẻ sửng sốt, ngay sau đó, tiến lên túm lấy cổ áo của Diệp Phong Dự, một phát đấm bay một cái răng cửa của gã.

Diệp Phong Dự kêu thảm thiết, lớn tiếng hô cứu mạng, mấy anh cảnh sát nhân dân khác vọt vào trong, liều mạng giữ lấy anh cảnh sát trẻ tuổi kia, lại không ngăn được Lão Uông.

Lúc chính ủy của chi đội vội vàng chạy tới, thì Lão Uông đang đè Diệp Phong Dự xuống mặt đất mà tẩn.

Chính ủy gầm lên một câu: "Lão Uông, ông là một cảnh sát hình sự già dặn đấy!"

Lão Uông quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng: "Con gái nhỏ nhà tôi, chỉ kém Thường Thường đúng một tuổi!"

Cả người chính ủy cứng lại, sau một lúc lâu, mới vẫy vẫy tay: "Đánh như thế cũng được rồi, đợi lát nữa đừng quên viết đơn kiểm điểm."

"Biết." Lão Uông cho Diệp Phong Dự một đấm cuối cùng, Diệp Phong Dự cũng ngất xỉu đi ngay tắp lự.

Hình phạt của Diệp Phong Dự là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, nhưng gã ta cũng chỉ là con cá nhỏ thôi, hiển nhiên, vấn đề của Lâm Khí Chi càng lớn hơn nữa. Nhưng chỉ lời khai của Diệp Phong Dự còn chưa đủ để hình thành chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, Trình Dương thậm chí không cho rằng động cơ phạm tội của Lâm Khí Chi là cái thứ c.h.ó m.á gì mà tìm tòi nghiên cứu nhân tính.

Lão già kia là kẻ có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là người có thể một tay thành lập cả đế quốc kinh doanh to như vậy, lão không cần tìm tòi nghiên cứu nhân tính, một đường chém giết đến cái địa vị kia, gã đã sớm nên nhìn thấu nhân tính.

Cảnh sát cao độ hoài nghi Lâm Khí Chi cái gọi là giúp đỡ nghiên cứu kia chỉ là một loại ngụy trang, trên thực tế, lão ta đã cùng với Diệp Phong Dự tiến hành một loại giao dịch tiền và sắc.

Nhưng bọn họ tra xét mãi mà cũng không phát hiện ra Lâm Khí Chi có bất kỳ quan hệ gì với các sinh viên nữ bị hại.

Trong vụ án mê gian này, tất cả đều do một mình Diệp Phong Dự làm ra.

Trình Dương như suy tư gì, nỗ lực mấy ngày nay có lẽ sắp biến thành giỏ tre múc nước, công dã tràng, toàn bộ đều bị uổng phí.

Quả nhiên, cảnh sát cầm lệnh bắt giữ đến bắt Lâm Khí Chi, nhưng không được bao lâu, lão lại được thả về mà lông tóc chẳng tổn hao gì.

Đối mặt với phỏng vấn che trời lấp đất của cánh truyền thông, trước màn ảnh, vẻ mặt Lâm Khí Chi tiều tụy, ánh mắt đầy vẻ thương tiếc: "Diệp Phong Dự là một học giả thanh niên mà tôi giúp đỡ, tôi không nghĩ tới cậu ta sẽ làm ra chuyện như vậy, mọi người đều biết, trong quốc nội, bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm càng ngày càng nhiều, mà bác sỹ có kinh nghiệm có năng lực lại như trứng chọi đá, quá ít ỏi, mà nghiên cứu chuyên nghiệp có liên quan đến phương diện này rõ ràng cũng không đủ, tôi xin kêu gọi xã hội, xin hãy chú ý đến quần thể này nhiều hơn, đặc biệt là các em trong độ tuổi học sinh, ngay cả những trường học được tôi tài trợ, cũng liên tiếp phát sinh các sự kiện nhảy lầu của học sinh, thật sự là, làm cho người ta phải giật mình......"

Trình Dương xem đi xem lại cái video này mấy lần, từ trong ánh mắt của Lâm Khí Chi, cậu xác định được một chuyện, lão ta, đang khiêu khích, lão ta biết bọn họ không làm gì được lão, chỉ cần lão không thừa nhận, chỉ cần lão một mực chắc chắn, khẳng định rằng chuyện mà Diệp Phong Dự làm, lão ta hoàn toàn không biết gì.

Lão thậm chí công khai kêu gọi mọi người chú ý sự kiện học sinh trung học nhảy lầu trong trường học.

Những học sinh đó cũng sẽ là người bị hại của cùng loại thí nghiệm sao?

Có lẽ...... Chính như cảnh sát đã dự đoán, Lâm Khí Chi không kiêng nể gì như thế, là bởi vì, cái gọi là thí nghiệm này, chỉ là ngụy trang, là vỏ bọc để che mắt người khác.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút trầm trọng, Trình Dương nhìn nhìn vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của Chu Khuyết Đình, quyết định làm không khí sinh động lên một chút.

"Quả nhiên, lúc này phải cần đến người công cụ, tổng giám đốc Tưởng a." Trình Dương cảm thấy chính mình đặc biệt có tinh thần hy sinh, không tim không phổi mà nói, "Đáng tiếc, tổng giám đốc Tưởng trầm mê ánh trăng sáng, tôi đã bị thất sủng, bằng không, tôi thổi thổi gió bên gối, còn có thể để anh ta đi đối phó họ Lâm......"

Lời nói của Trình Dương còn chưa thể nói xong, thì âm cuối đã biến mất trong ánh mắt nhìn sang của Chu Khuyết Đình.

Đường Mẫn kỳ quái hỏi: "Vì sao cậu út vừa nhìn anh một cái là anh đã không dám nói chuyện rồi?"

"Liên quan gì đến cậu."

"......" Đường Mẫn ủy khuất nói, "Sau khi thay đồ nam, anh trở nên thật hung dữ."

Trình Dương một chút cũng không có ý muốn an ủi cậu chủ nhỏ này: "Cho nên sao cậu lại không đi học đi, mỗi ngày chạy theo sau mông chúng tôi làm gì?"

"Tôi biết hai người đang tra án, họ Lâm không phải thứ tốt, tôi quyết định trợ giúp hai người một tay." Đường Mẫn nghiêm túc mà nói, "Tôi học Tae Kwon Do từ nhỏ, tháng trước mới vừa thi được tam đẳng đai đen!"

Đầy mặt cậu chủ nhỏ đều viết "Tôi rất mạnh".

Trình Dương ngoắc ngoắc ngón tay với cậu ta: "Tới đây, anh cùng nhóc luyện mấy chiêu."

"Được nha!" Từ lần trước xem Trình Dương bộc lộ khả năng, Đường Mẫn liền vẫn luôn muốn khoa tay múa chân với cậu một chút, cuối cùng cậu nhóc cũng tính là chờ được cơ hội.

Kết quả, Chu Khuyết Đình lập tức nói một câu: "Từ khi nào mà quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy?"

Thế là Trình Dương lại héo, cậu xua xua tay với Đường Mẫn, nói: "Thôi bỏ đi, chỗ trống trong nhà quá nhỏ, không thi triển được."

"......" Đường Mẫn nếm ra chút mùi vị, đánh giá Trình Dương nói, "Anh Dương, có phải là anh, sợ cậu út của tôi hay không?"

"A," Trình Dương cười lạnh một tiếng, "Nhóc hỏi một chút xem, là anh ấy sợ tôi, hay là tôi sợ anh ấy?"

Đường Mẫn quay đầu nhìn Chu Khuyết Đình.

Chu Khuyết Đình khựng lại, nói: "Cậu sợ cậu ấy."

Đường Mẫn: "......"

Đường Mẫn dùng sự quật cường cuối cùng để kiên trì nói: "Cháu sẽ không khen cậu là sợ vợ đâu!"

Chu Khuyết Đình: "......"

Trình Dương: "......"

Chu Khuyết Đình nói: "Nói bừa cái gì."

Trình Dương cũng nói: "Lại đánh r**."

Đường Mẫn: "......" V**, còn chồng hát vợ khen hay nữa chứ.

Cậu ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người: "Cháu ăn no thức ăn cho chó rồi đó!"

Hai người liếc nhau, sau đó tách ra ánh mắt, dừng một chút, ăn ý không thèm phản ứng Đường Mẫn, dường như không có việc gì, tiếp tục thảo luận xem phương hướng điều tra kế tiếp là gì.

Ý kiến của hai người rất là nhất trí, bọn họ đều không tin chuyện Trương Ninh nổi điên, cùng với cái chết của Thường Thường, sẽ chỉ đơn giản là mấy cuộc thí nghiệm tâm lý học của Diệp Phong Dự như vậy.

Dù sao, nếu chỉ là thí nghiệm tâm lý học, thì Lâm Khí Chi quá dễ để có thể tự tẩy thoát độ hiềm nghi của bản thân, căn bản không cần phải khẩn trương sốt ruột như vậy.

Một người là sinh viên nam, tuổi còn trẻ, chưa bị xã hội ô nhiễm, khí phách hăng hái, tương lai sáng lạn.

Một người là nữ sinh trung học ngoan ngoãn, vóc người còn chưa trưởng thành, lại cả người đầy rẫy vết thương.

Từng người tự hỏi trong chốc lát, Trình Dương nói: "Tôi nghĩ, kế tiếp phải tra xét thử xem Trương Ninh có từng làm mấy công việc bán thời gian như gia sư linh tinh hay không."

Chu Khuyết Đình nói: "Còn có, trước khi Trương Ninh phát ' điên ', có để lại bút ký, bưu kiện, di động, hay máy tính, vân vân, những thứ có thể lưu giữ thông tin, cho người nào mà anh ta tin cậy được hay không."

Đường Mẫn mờ mịt, nhìn bên trái lại xem bên phải: "Hai người lại đã hiểu cái gì vậy, có thể nói nói với cháu nữa không."

"Không thể." Trình Dương mỉm cười, "Nếu nhàn đến nỗi không có chuyện gì thì có thể đi tìm tổng giám đốc Tưởng, hay hàng chính hãng yêu quý của cậu, anh Thụy Ngọc của cậu hình như là lựa chọn anh ta đấy, cậu không muốn đi thử tranh thủ một chút sao?"

"...... Anh Dương a, không phải là ngày đó em chỉ thối miệng một lần thôi sao, anh là đại nhân, đừng chấp lỗi lầm của tiểu nhân mà, tha cho em đi." Đường Mẫn muốn lập tức quỳ một cái ngay tại chỗ cho Trình Dương xem.

Nhưng Trình Dương cũng không phản ứng cậu ta, trực tiếp cùng với Chu Khuyết Đình, mỗi người một đầu, tiếp tục điều tra.

Kết quả, mới vừa có thêm một chút tiến triển, cũng không biết có phải tại Trình Dương có mồm quạ đen hay không mà Tưởng Ứng Thần thế nhưng lại xuất hiện.

"Trở về với tôi đi." Tưởng Ứng Thần, quần áo vest phẳng phiu, tóc vuốt keo không chút cẩu thả, như là một con công đã trang điểm tỉ mỉ xong, giờ đang xòe đuôi, nói.

Trình Dương không biết có nên thấy may mắn vì Tiểu Chu vừa lúc ra ngoài mua thức ăn hay không.

Bằng không, không khéo tổng giám đốc Tưởng sợ là lại phải bị một đợt nghệ thuật trà xanh làm cho tức chết.

Thấy Trình Dương không nói lời nào, Tưởng Ứng Thần lại nói: "Tôi với Thụy Ngọc chỉ là bạn bè."

Trình Dương "Ồ" một tiếng: "Tổng giám đốc Tưởng không cần phải giải thích với tôi, tôi cũng chỉ là một người bạn của ngài thôi."

"Tin nhắn lần trước chỉ là một lần thử thôi, xin lỗi." Tưởng Ứng Thần nói, "Tôi nghĩ, ít nhất, trước khi hợp đồng hết hạn, cậu không nên rời khỏi bên cạnh tôi."

Trình Dương nâng lên ngón trỏ và ngón giữa, hờ hờ kính lễ: "Đều nghe theo ngài."

Vì sao mà dù cậu ấy mọi chuyện đều thuận theo, nhưng chính mình lại vẫn như cũ cảm thấy cực kỳ bực bội? Tưởng Ứng Thần hít sâu một hơi, thanh âm nặng nề hơn rất nhiều: "Tôi biết, lần trước Thụy Ngọc bị đánh, là bởi vì cậu ấy nói chút lời nói không dễ nghe, nhưng y cũng đã phải chịu nhận giáo huấn quá mức rồi, tôi đã bảo y dọn ra khỏi nhà, đi khách sạn ở. Sau khi cậu trở về cùng tôi, chúng ta cùng sửa chữa nội dung hợp đồng một chút, tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Anh ta muốn cùng Trình Dương bắt đầu lại một lần nữa, lấy thật lòng để đổi lấy thật lòng.

"Ừm." Trình Dương cười cười, "Xin cho phép tôi đi thu thập đồ đạc một chút, thuận tiện lưu lại lời nhắn cho Tiểu Chu."

Đúng như lời tổng giám đốc Tưởng nói như vậy, hợp đồng của cậu với tổng giám đốc Tưởng còn ba tháng nữa mới hết hạn, tổng giám đốc Tưởng muốn cậu đi về, cậu đương nhiên phải đi về.

Tưởng Ứng Thần nhìn cậu chạy ra chạy vào, vừa cất đồ vật vào valy vừa nói: "Anh tới không khéo, bình thường lúc này Tiểu Chu đã đang nấu cơm rồi, còn có thể ăn xong lại đi, tay nghề của anh ấy không tệ, không kém tôi......"

Tiểu Chu Tiểu Chu, trong lòng trong miệng đều là người đàn ông khác.

Chu Khuyết Đình sao?

Đã sống chung?

Tưởng Ứng Thần cảm giác được sợi dây thần kinh kia trong đầu mình bỗng chốc đứt đoạn mất, chỉ còn lời nói của Trần Thụy Ngọc trước đó như ma chướng cứ quanh quẩn trong đầu anh ta.

"Nếu không có người đàn ông khác, có lẽ cậu ta sẽ an tâm ở lại bên cạnh cậu." "Chỉ cần cậu ta vẫn có thể tìm được người tiếp theo, thì cậu sẽ không phải là lựa chọn duy nhất của cậu ta."

"Không bằng buông tay đi, cậu không thể khống chế được người đàn ông như vậy đâu."

Hai chữ 'buông tay' nặng nề đè nén trong lòng Tưởng Ứng Thần, anh ta mím môi lại, ma xui quỷ khiến đi đến phía sau Trình Dương, giơ tay, dùng sức đập lên cái gáy mềm mại của cậu một cái.

Trình Dương hét lên rồi ngã gục, Tưởng Ứng Thần đỡ được thân thể mềm như bông của cậu, ôm ngang người cậu, bế lên, bước nhanh đi ra phía ngoài cửa, lẩm bẩm: "Vốn dĩ, tôi không muốn làm như vậy."

Anh không thấy được, trong lòng anh, Trình Dương lặng lẽ mở mắt, chớp chớp mắt, sau đó mới nhắm lại.

Tưởng Ứng Thần ôm Trình Dương vào trong xe, bảo tài xế lái xe đi sân bay. Trình Dương còn lo lắng thay anh ta một chút, nghĩ trong lòng, nhân viên sân bay lại không phải người mù, thấy tình huống này còn không báo cảnh sát hay sao? Đợi lát nữa tổng giám đốc Tưởng sẽ phải đối diện với song sắt mà rơi nước mắt mất.

Kết quả, hóa ra là bần cùng đã hạn chế sức tưởng tượng của cậu, nơi tổng giám đốc Tưởng dẫn cậu đi, là sân bay tư nhân.

Trình Dương: "......"

Bị dọn lên máy bay tư nhân, nghe được đích đến hình như là một hòn đảo nào đó, Trình Dương không thể không thừa nhận, lần này hình như chơi quá trớn rồi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu Đường: Không ngờ lại muốn chơi cầm tù play với anh Dương! Anh Dương một quyền đánh bay anh ta đi!

Tiểu Trình:...... Tiểu Chu, cứu tôi, hức hức hức.

Tiểu Đường:?

Tiểu Trình: Đàn ông biết làm nũng tốt số nhất.