Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 48: An ủi




Cố Thanh Trì tiến lên, theo ý của Charlie mà dang hai cánh tay, xoay người, phô ra trang phục trên người mình.

Trước đó, lúc Cố Thanh Trì đứng ở góc vốn đã có rất nhiều ánh mắt chỉ dám len lén quan sát xung quanh cậu, nhẹ nhàng lướt qua rồi thu hồi.

Hiện tại Cố Thanh Trì đang đứng ở trung tâm, những người nhìn lén trước đó liền có lý do để quang minh chính đại nhìn cậu.

Cậu đứng giữa trung tâm, lấy một loại tư thái thản nhiên để mà phô diễn bản thân.

Vano dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Cố Thanh Trì từ trên xuống dưới.

Thứ mà cô xem kỹ có lẽ không phải trang phục mà là người mẫu.

Trang phục phong cách Hy Lạp nên làm da phần lưng và phần phần vai sẽ lộ ra bên ngoài, dùng kim loại và đá quý điểm xuyên thêm, theo lý mà nói thì trang phục như vậy vốn dĩ sẽ gợi ra vài phần phóng đãng, thần Hy Lạp là một vị thần có thể làm phóng thích nhân tính, điểm này được thể hiện rõ lên trang phục, đây cũng là ý đồ mà Charlie muốn thể hiện ra ngoài.

Nhưng khí chất của bản thân người mẫu đã làm đè xuống loại cảm giác này, ngược lại còn thể hiện ra một loại cảm xúc còn mê người hơn.

Nếu như tùy tiện liền có thể chạm vào được thì có gì đáng để lưu luyến?

Vẻ đẹp thật sự có lẽ sẽ không tồn tại trên thế gian, mà là sản phẩm tinh thần do trí tưởng tượng của con người tạo ra.

Vano trước giờ vẫn luôn cho là như vậy, thẳng đến tận hôm nay.

Cô gặp được một người đẹp như trong tưởng tượng của nhân loại.

Vano vẫn còn nhớ rõ bản thân mình đang là giám khảo, cô cố gắng tách biệt quyết định đối với quần áo khỏi người mẫu.

"Charlie, chủ đề cậu chọn là Apollo, nói chung thì, tác phẩm không tồi, bất luận thế nào đều mang cho người ta cảm giác không tệ, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không cầm lòng được mà khen một câu xinh đẹp, tôi rất thích các phụ kiện cùng với các chi tiết trên trang phục, nhưng ——"

Vano đặt cây bút bi lên bàn, giương mắt.

"Cậu là một nhà thiết kế, phụ kiện kèm theo rất quan trọng, nhưng cậu cần phải chú ý hơn về mặt trang phục."

"Cậu thật sự nghiêm túc sao? Cái kiểu áo choàng này trong bất kỳ bộ phim nào cũng đã rất lỗi thời và cũ kỹ, không có gì mới lạ cả.

Ôi chúa ơi, cậu quá khuôn phép, những cái phụ kiện đó đều rất tốt, nhưng cái mà chúng tôi yêu cầu không phải cái này, mà là sự khác biệt không giống người thường."

Cô ngả người ra sau.

"Cái cậu cần bây giờ đó là cậu phải mạnh dạn một chút, Charlie, cậu là một nhà thiết kế ưu tú, nhưng cũng chỉ giới hạn tại đây mà thôi, nếu như cậu không thể bước ra khỏi vòng an toàn của mình."

Charlie có chút uể oải, giọng nói của anh ta hơi khàn khàn.

"Mặc kệ thế nào, dù sao cũng cảm ơn ngài ——"

Vano đánh gãy lời của anh ta.

"Tuy nhiên, những lời sau đây tôi nói mới là quan trọng nhất, cẩn thận nghe kỹ đi, hành trình đến SV của cậu dừng bước tại đây, nhưng nếu cậu hứng thú, tôi có thể đề cử cậu tới KK, cậu là một nhà thiết kế đã định hình, không thích hợp loại hình tuyển chọn và thi đấu như thế này."

KK là một thương hiệu hạng sang nổi tiếng, là nơi mà các nhà thiết kế tranh nhau đến vỡ đầu cũng muốn vào.

Vano rất xem trọng cách nắm bắt chi tiết và khả năng lựa chọn phụ kiện phù hợp của Charlie, tuy rằng những thứ khác thì lại rất bình thường và rập khuôn quá mức.

Nhưng có đôi khi chỉ cần một khía cạnh của một người vượt trội hơn so với những người còn lại là đủ rồi.

Giám khảo bên cạnh Vano đang định giơ bảng thông qua liền thả lại chỗ cũ.

Khuôn mặt của Charlie đỏ bừng vì phấn khích.

Nhưng bất luận như thế nào, như lời Vano lời nói trước đó, hành trình đến SV của anh ta liền phải dừng tại đây.

Cùng dừng lại với Charlie là người mẫu của anh ta.

Theo một ý nghĩa nào đó, người mẫu là phần rạng rỡ nhất của một show thời trang, các danh nhân thời thượng và những minh tinh nổi tiếng đều rất chú ý đến trang phục được trình diễn trên show thời trang —— bọn họ sẽ mượn các trang phục này để tham dự sự kiện trong sáu tháng cuối năm.

Nhưng đối với đại chúng hoàn toàn cách biệt với những ngành nghề này, thứ tạo ra sức hút đối với họ là các người mẫu và minh tinh tham gia.

Vì để tạo được độ chú ý, trong những năm gần đây các nhãn hiệu sẽ mời những người phát ngôn đến từ nhiều quốc gia khác nhau để đi trên sàn diễn.

Đối với những người mẫu không có danh tiếng mà vẫn muốn tham dự SV, cơ hội duy nhất chính là các cuộc tuyển chọn của nhà thiết kế mới.

Cố Thanh Trì mới đến đây đã bị loại trừ.

Bây giờ cậu đang lui về phía sau Charlie, giống như ngay từ ban đầu, đều là tư thái ý chỉ thuận theo.

Cố Thanh Trì vẫn luôn nhớ rằng, người bước lên sàn trình diễn là người mẫu, nhưng chủ đề lại là quần áo, nhà thiết kế mới là đối tượng mà cậu cần phục vụ.

Những người đứng xem đều có chút kinh ngạc, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng, trên thế giới này thật sự còn có người có thể nói 'không' với Cố Thanh Trì.

Charlie nhiều lần nói cảm ơn, đang tính mang Cố Thanh Trì rời đi liền bị Vano cản lại.

"A, chờ một chút, tiên sinh, đợi chút."

Vano tháo kính râm vẫn luôn đeo trên mũi xuống, đưa tay về phía Cố Thanh Trì ở phía sau Charlie, Cố Thanh Trì duỗi tay bắt lại, Vano thuận thế hôn lên tay cậu.

Cô thả chậm tốc độ nói, giọng nói cũng nhu hòa lại, không còn hùng hổ doạ người nữa.

"Tôi có thể vinh hạnh được biết tên của cậu được không?"

Thời thượng, bản chất chính là theo đuổi cái đẹp.

______

Tạ Lục Dữ đang ở trong bếp, trước mặt là một đống xoong nồi chén bát, bên trong đựng đầy bột mì, trứng gà, còn có cả bơ và vài thứ linh tinh.

Cách đó không xa trên bàn có một cái máy tính bảng, bên trên màn hình ghi công thức làm bánh, Tạ Lục Dữ vừa làm vừa xem.

"Đường cát trắng 60g, sữa bò 48g, thành phẩm làm ra cũng nhỏ quá đi, không được, chúng ta tăng gấp đôi, bánh sinh nhật của ba mày nhất định phải thật to mới đúng, mày nói coi có đúng hay không?"

Tạ Lục Dữ quay đầu nhìn Tiểu Li Hoa, Tiểu Li Hoa ngồi xổm trên ghế sô pha 'meo' một tiếng.

Trong góc phòng khách còn có một bộ nhà cây dành cho mèo leo cao, leo thấp.

Tạ Lục Dữ và Tiểu Li Hoa cùng nhau giao lưu bất kể rào cản.

"Được, cứ quyết định như vậy đi."

Tạ Lục Dữ vén tay áo.

Tài nghệ nấu nướng của hắn là học theo các đầu bếp Trung Quốc, dầu hào mắm muối đều không thể làm khó được hắn.

Tạ Lục Dữ ngày thường cũng hay làm một vài món ngọt đơn giản, nhưng bánh kem vẫn là lần đầu tiên làm.

Hắn vững vàng cầm túi bột mì, bột mì được đổ vào chén thủy tinh, bột mì trong chén dần dần đổ thành một cái chóp nhỏ.

____

Vano nhìn vào mắt Cố Thanh Trì, dùng một giọng điệu cực kỳ có sức thuyết phục nói.

"Priney đã phạm phải tội khinh nhờn thần linh, cuối cùng bởi vì bản thân quá mức mỹ lệ mà được nhóm thẩm phán tha thứ, có thể miễn trừ tội lỗi, từ trước tới giờ, tôi luôn cảm thấy câu chuyện này rất buồn cười, tôi vẫn luôn không thể tưởng tượng được một vẻ đẹp nào như thế, vậy nên tôi liền cho đó là giả dối, là khuếch đại."

Vano dừng một chút, lúc này mới cảm thán nói.

"Cho đến khi tôi gặp được cậu, tôi không biết nên nói cái gì đây nữa, bất luận lời ca tụng mỹ miều nào cũng không đủ để diễn tả hết được vẻ đẹp của cậu."

Cố Thanh Trì lễ phép gật đầu, cậu rút tay về, khách sáo nói.

"Đó là vinh hạnh của tôi, thưa quý cô."

Charlie đã mở cửa ra đứng cạnh cửa.

Cố Thanh Trì thấy thế liền tiến lên muốn đi ra.

Vano lên tiếng gọi cậu lại.

"Từ từ."

Cố Thanh Trì liền ngừng lại, quay đầu nhìn, hoa tai nhỏ trên lỗ tai đong đưa.

"Bây giờ, tôi muốn hợp tác với cậu, cậu biết đó, cái tôi nói là SV, hiện tại người mẫu đều đã quyết định xong rồi, không thể sửa đổi, tôi chỉ là một chủ biên nho nhỏ, không được tham gia vào những việc này, nhưng tôi có thể đề cử cậu với các nhãn hàng."

"Như vậy chúng ta có thể gặp lại trong show thời trang tiếp theo, còn có trang bìa tạp chí thời trang tháng 9, tôi sẽ giữ lại vị trí này cho cậu."

Vàng chín bạc mười, quy định luật bất thành văn trong làng báo chí thời trang, tháng 9 là tháng quan trọng nhất trong năm, theo sau đó là tháng 10, chỉ có những tạp chí nổi tiếng mới có thể được lên bìa tháng 9.

Càng không cần nói đến tạp chí nổi tiếng như TL, cái này không cần biết có phải là tiền bối hay không, bởi vì tất cả đều là đại tiền bối, những người có thể cạnh tranh đều là ngôi sao, bảo vật quốc gia có tiếng trên thế giới.

Mọi năm, báo tháng 9 của TL đều giành được nhiều sự chú ý, mà hiện tại, trang bìa tháng 9 năm sau của TL liền dễ dàng được hứa hẹn như vậy.

Cố Thanh Trì gật đầu.

"Nếu quý bà không ngại có thể cho tôi phương thức liên hệ, trợ lý của tôi sẽ liên lạc với bà"

Cố Thanh Trì và Charlie về lại phòng làm việc tạm thời, Cố Thanh Trì đưa danh thiếp giao cho Tiểu Khả.

Tiểu Khả cầm tấm danh thiếp mà như là dâng hương.

Lịch trình gần đây của Cố Thanh Trì thật ra đều là Tiểu Khả phụ trách, lần này chuẩn bị đến SV cũng vậy, là Tiểu Khả một tay sắp xếp.

Diệp Lí để những sự vụ không quan trọng đều giao cho Tiểu Khả, dù sao Diệp Lí thường không thể chạy lịch trình cùng Cố Thanh Trì được, một chút sự vụ không rảnh lo chủ yếu đều dựa vào Tiểu Khả.

Tiểu Khả hít sâu mấy lần.

"Không được không được, em không ổn rồi, lần này quá trọng đại, lần trước xảy ra sự cố, là em đưa anh tới nơi này tham dự SV, kết quả liền bị tên quỷ này lừa."

Cố Thanh Trì ngồi bên cạnh Tiểu Khả nói.

"Diệp Lí không có trách em, không cần tự trách."

Tiểu Khả liền có chút ngượng ngùng, nhưng ngượng ngùng thì ngượng ngùng, cô vẫn kiên định gọi điện thoại cho Diệp Lí, khoảnh khắc kết nối được với đầu dây bên kia, Tiểu Khả cứ như con tìm thấy mẹ, trong lòng đã bình tĩnh lập tức trở nên cao hứng vui vẻ.

Chờ Tiểu Khả cúp điện thoại đã định thần lại.

"Anh Diệp vừa mới liên hệ với Vano, còn khen em nữa, nói chúng ta mèo mù vớ phải chuột chết."

Tiểu Khả còn đắm chìm trong chấn động mà Vano mang đến.

"Anh Cố, anh vừa rồi đứng trước mặt Vano có run không? Cô ấy nói gì với anh thế?"

Cố Thanh Trì trả lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc.

"Không run, giống như mọi lần thôi, cô ấy không nói cái gì cả, có khen anh vài câu."

"Vậy anh Cố, anh cảm giác thế nào khi được Vano khen?"

"Không có cảm giác gì, anh không để ý lắm, còn có chút bực bội, lúc ấy anh cho rằng cô ấy chỉ đang khách sáo, an ủi anh thôi."

Cố Thanh Trì cười tự giễu, cậu cũng không cảm thấy chính mình có bao nhiêu ưu tú.

"Dù sao cũng là kẻ thất bại bị đào thải mà thôi."

Cố Thanh Trì và Charlie là quan hệ hợp tác, phủ định Charlie, đồng thời cũng là phủ định Cố Thanh Trì.

Mà Cố Thanh Trì cũng cảm thấy, chính mình hẳn nên bị đào thải.

Mấy nhãn hàng được Vano đề cử về Cố Thanh Trì đều cho cậu cơ hội phỏng vấn.

Trong đó có KK, tổng bộ của bọn họ vừa vặn ở phụ cận hội trường SV, mấy ngày nay bọn họ đều tới để phỏng vấn.

Cùng ngày phỏng vấn còn có một vài người mẫu và minh tinh được mời tới.

Ngay cả Tiểu Khả không mấy quen thuộc với các minh tinh nước ngoài cũng nhận ra được vài người.

Chuyện này mặt ngoài thì nhìn không ra vấn đề gì, nhưng kỳ thật còn rất kỳ quái, SV sắp bắt đầu rồi, mà bọn họ còn có thời gian tới đây phỏng vấn.

Cố Thanh Trì và Tiểu Khả ngồi ở bên ngoài chờ.

Có mấy người đang mặc âu phục mang giày da ngồi bên trong, bọn họ đang nói chuyện với nhau.

"Chúng ta không thể tùy tiện chọn đại một người để bước vào đêm chung kết được, trang phục không phù hợp với tất cả mọi người, không phải cứ có khuôn mặt xinh đẹp là có thể đi trên sàn diễn của SV."

"Chậc, nhà thiết kế của chúng ta đến rồi, trang phục không phù hợp thì có thể thay đổi, anh đối với những minh tinh tôi mới đến có ý kiến gì sao?"

"Đừng cãi nhau nữa, tiếp tục đi, hiện tại tình hình bây giờ còn có thể tệ hơn được nữa sao?"

Người ở giữa mang mắt kính trông có vẻ thư sinh là nhà thiết kế hô lên.

"Người tiếp theo."

Nhân viên công tác mở cửa ra, Cố Thanh Trì từ phía sau cửa đi vào, cậu từ cửa đi tới chính giữa căn phòng, đứng trước mặt mấy người bọn họ.

Cố Thanh Trì hôm nay ăn mặc cực kỳ đơn giản, một chiếc sơ mi trắng, quần jean, tóc đen mắt đen, sạch sẽ đơn thuần như một học sinh.

Khi cậu đi tới chính giữa căn phòng, trong phòng yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lát sau, có một người đàn ông đột nhiên lên tiếng.

"Vừa rồi là ai nói không phải cứ có khuôn mặt xinh đẹp là có thể tùy tiện được đi trên sàn diễn của SV ấy."