Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 47: Trình Khắc




Ở bên Cố Thanh Trì đã qua gần 3 giờ, động tác của Charlie cũng không chậm, quần áo trên người Cố Thanh Trì đã bắt đầu thành hình.

Chủ đề mà Charlie lựa chọn để thiết kế đó là Apollo, hình thức rất đơn giản, chủ yếu là các chi tiết trên trang phục rất phức tạp, rất hợp với chủ đề này.

Áo choàng dài nửa người màu trắng được cố định trên cơ thể bằng vải.

Viền ngoài của áo choàng được viền vàng xung quanh, nếp gấp trên vải rất tự nhiên, trên đầu Cố Thanh Trì cũng được đeo trang sức của các tín đồ, chỉ là nguyên liệu không phải nguyệt quế, mà là kim loại, gần giống với đai buộc trán ở Hoa Quốc, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Cổ tay, cổ chân cũng giống vậy, cả người Cố Thanh Trì giống như được các loại châu báu xa xỉ trang trí lên tạo thành phong cách Hy Lạp.

Charlie còn đang hoàn thiện chi tiết.

"Nếu da cậu là màu mật thì tôi nghĩ sẽ càng hợp hơn nữa........"

Than âm của Charlie càng ngày càng nhỏ, làn da của Cố Thanh Trì có chút thiên về tái nhợt, nhưng trang sức hoa lệ cũng không thể nào đoạt được nữa phần ánh sáng của cậu, hiệu ứng trình bày vô cùng đẹp mắt.

Anh ta thật sự không biết nói như thế nào cho tốt.

Mà nữ hoàng làng thời trang đang ghé thăm từng phòng chờ một đã đứng trước cửa phòng chờ của bọn họ.

Vano đã xem qua hai phòng chờ.

"Quả nhiên không có làm tôi thất vọng mà, trước sau như một, đều thật ấu trĩ."

Vừa mở cửa ra, Vano dừng nói chuyện, vì không muốn quấy rầy đến công việc của các nhà thiết kế, mặc dù ngạo mạn, nhưng phẩm chất cơ bản cô vẫn phải có.

Cô bắt bẻ mà quét mắt một lượt đến các người mẫu và nhà thiết kế trong căn phòng này.

Thời điểm cô nhìn thấy Cố Thanh Trì liền ngừng lại.

Vano đi xa một chút, thấp giọng nói với người phụ trách.

"Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể ở lại xem thi đấu và công bố kết quả?"

"Đương nhiên, đương nhiên ngài có thể, nếu ngài muốn cũng có thể tham gia với vai trò giám khảo."

Vano cũng không khách sáo.

"Vinh hạnh của tôi."

Trợ lý Vano nhịn không được nhắc nhở nói.

"Tổng biên, buổi chiều ngài còn có buổi hội nghị."

"Không sao, tôi có thể không đi, bọn họ sẽ tự giải quyết vấn đề, bây giờ tôi ở đây ngồi một chút thôi."

Từ lúc Vano tới đây cũng đã sắp kết thúc ba tiếng rồi, không bao lâu nữa các nhà thiết kế liền hoàn thành tác phẩm, nhóm giám khảo sẽ đưa ra nhận xét.

Vano vẫn luôn không mở miệng, thời điểm đến phiên Cố Thanh Trì, cô đưa micro tới trước mặt nói.

"Charlie, tôi muốn nhìn kỹ tác phẩm của anh một chút."

"Vâng, thưa giám khảo."

Charlie và Cố Thanh Trì đi về phía trước vài bước.

"Trang phục không tồi, trang sức và phụ kiện rất bắt mắt, người mẫu hoàn hảo."

Vano ngửa người ra ghế, nói ra một câu nói nhưng mang theo hai ý nghĩa.

"Thượng đế sẽ luôn thiên vị một người nào đó."

***

Tạ Lục Dữ nâng mông Tiểu Li Hoa lên, nói ra sự thật, độc thân là độc thân, đó là sự thật.

Lui một bước mà nói, coi như hiện tại hắn theo đuổi được Tiểu Cố, thì với tính tình như vậy của Cố Thanh Trì không biết là có muốn công khai hay không, nhưng dám chắc tám phần là không rồi.

"Nói xong chưa, có thể tránh ra được không? Tôi đang bận ẵm mèo đấy."

Người đàn ông kia chắc là không nghĩ tới Tạ Lục Dữ mềm cứng đều không ăn, liền có chút lùi bước.

"Anh cũng đừng làm khó dễ tôi, tôi chỉ là người truyền lời thôi, truyền xong sẽ đi."

Anh ta đưa ra một tấm hình.

Bên trên là hình ảnh Cố Thanh Trì và Tạ Lục Dữ lúc ở siêu thị, Tạ Lục Dữ đẩy xe mua sắm đã đầy một nửa, Cố Thanh Trì nghiêng đầu đang đọc chữ trên một cái chai nào đó trên kệ

Cực kỳ có hơi thở sinh hoạt.

Tạ Lục Dữ liếc mắt một cái, trong lòng đưa ra nhận xét, ảnh chụp cũng không tệ lắm, sau đó hợp lý hợp tình mà nói.

"Bạn bè cùng nhau ăn tối thôi mà, có vấn đề gì sao?"

Tạ Lục Dữ xoay người, nhìn thẳng vào đối phương.

"Không phải chứ, mấy người đang nói về bức ảnh này sao, chẳng lẽ bất kỳ người nào ở gần tôi trong bán kính 10m thì là người yêu của tôi sao? Lời này nói ra ngay cả tôi cũng không tin."

"Ây da, anh đừng đi, bạn bè cũng được, bạn bè thì bạn bè."

Người kia vội vàng ngăn hắn lại, giành nói trước khi Tạ Lục Dữ mở miệng.

"Người bạn kia của anh có khả năng gặp phải phiền toái rồi đấy."

Tạ Lục Dữ ngừng lại, nhìn về phía anh ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Nói thử xem."

Nam nhân đưa tới một xấp tư liệu, vừa đưa tới, vừa cảnh giác ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh.

Lời Tạ Lục Dữ nói anh ta một chữ cũng không tin, chắc chắn là không phải kiểu bạn bè đứng đắn.

"Anh xem, chúng tôi có tư liệu này, chúng tôi đã thu thập tất cả, những tư liệu này đối với một diễn viên mới vừa vào nghề không bao lâu đã nổi là không hay chút nào."

Tạ Lục Dữ không đáp lời, cúi đầu nhanh chóng xem kỹ.

Đầu tiên là lịch sử cuộc trò chuyện tin nhắn.

Chỉ mới đọc mấy câu đã có thể hiểu được sự việc.

【 Tin tức cậu ta kết hôn năm đó mới tuồn ra được một nửa trong diễn đàn mà mọi người đã điên rồi, vì lý do này nên mới ly hôn sao? 】

【 Thiệt hay giả vậy? Lúc đó cậu ta mới bao lớn mà đã kết hôn rồi á, còn ly hôn nữa chứ. 】

【 Nếu như vậy, chẳng phải bây giờ là cơ hội của chúng ta đúng không? 】

【 Quên đi, ngay cả đứng trước mặt nam thần của tôi cậu cũng không xứng. 】

【 Đừng nói vậy chứ, tốt xấu gì thì tôi cũng là thanh niên cao 1m89. 】

【 Tôi nói thẳng, người kia chính là nam thần! Cho dù nam thần có ly hôn tám lần thì cũng không tới phiên chúng ta, chúng ta và anh ấy không cùng một thế giới. 】

【 Yên lặng tag Trình Khắc. 】

【 Vãi nồi, lầu trên độc ác quá đi. 】

【 +1, quá độc ác, à mà Trình Khắc có ở trong diễn đàn này sao? 】

【 Hẳn là không, tôi chưa từng thấy anh ta lên tiếng, nếu có tôi khẳng định đã chụp màn hình rồi. 】

Bên dưới còn có vô số bình luận.

Cuối cùng, có người đã kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu ngắn gọn.

【 Đã biết. 】

Ảnh đại diện của người đó là hình bóng của một nam sinh, nickname tên —— Trình Khắc.

Sau khi tự anh ta để lại bình luận này ở dưới, diễn đàn hoàn toàn yên tĩnh, phía dưới đều trống rỗng.

Tư liệu người kia đưa Tạ Lục Dữ bị lộn xộn, trang đầu tiên là đoạn cuối cùng bên dưới bình luận, lúc mới đọc xong Tạ Lục Dữ còn không hiểu ra sao.

Chờ đến khi lật sang trang thứ hai, đầu đoạn có một câu.

【 Nghe nói chưa? xx đã từng ly hôn nam thần Cố Thanh Trì của chúng ta đấy? 】

Tạ Lục Dữ dừng lại vài giây.

Hắn lại lật thêm vài tờ, đều là đối thoại giống vậy.

"Chúng tôi là có ý tốt, Cố tiên sinh lại là người có thực lực, nếu như tuồn ra tin tức như vậy thì sẽ không hay lắm."

Làm sao chỉ đơn giản là không hay lắm, nếu như đưa ra thật, mặc dù cư dân mạng đối với phương diện yêu đương của diễn viên tương đối khoan dung, nhưng cũng không khoan dung đến mức độ này, lúc đó liền coi như nghiệp diễn của Cố Thanh Trì hoàn toàn chấm dứt.

Tạ Lục Dữ ném tư liệu vào ngực người kia.

"Đừng có ở đây lừa gạt tôi, tin tức như vậy cho là trò đùa hay sao, ai mà tin? Cũng lắm là rầm rộ được hai ngày, sau đó liền không có ai thèm quan tâm."

Ngữ khí của Tạ Lục Dữ không tốt.

Người nọ thấy lừa gạt không được, lại giả cười.

"Thiệt hay giả, trong lòng anh tự biết, tôi vốn dĩ cũng không tính nói ra, ý là, chuyện này hẳn là trước đó anh không biết đúng không?"

Tạ Lục Dữ ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.

Người nọ không ngừng cố gắng nói.

"Cảm giác bị người bên gối mình lừa dối chắc là không dễ chịu nhỉ? Có thể giấu anh được một lần liền có thể giấu anh hai lần, nói không chừng bây giờ vẫn còn liên hệ đấy, anh chịu được cảm giác bị đội nón xanh sao? Giao chuyện này cho chúng tôi, bảo đảm tra ra rõ ràng cho anh."

Tạ Lục Dữ nhếch khóe miệng, một tay ôm Tiểu Li Hoa, tiến lên một bước, nắm cổ áo của người kia, thuận thế đẩy anh ta vào tường.

"Thứ nhất, tôi nói rồi, trước mắt vẫn là bạn bè, thứ hai, người ta đã ly hôn rồi, còn cố bám lấy không buông để làm gì, ăn hết gạo nhà mày hay gì?"

Nam nhân đột nhiên bị đập vào tường, nhất thời nói không nên lời.

Tạ Lục Dữ bắt lấy cổ áo anh ta đi về phía trước, gằn từng chữ một ở bên tai anh ta, nói.

"Dừng ở đây, đừng để tôi phải ra tay, chuyện này, một chữ cũng đừng để lộ đến bên tai em ấy."

Nam nhân nuốt nước miếng, mạnh miệng nói.

"Cái kia, chuyện này còn phải xem thử anh có hào phóng hay không, vậy đi, cho tôi một cái giá, tất cả tư liệu đều sẽ để lại cho anh, chúng tôi cái gì cũng không biết, có được không?"

Người kia nói ra một con số.

Tạ Lục Dữ buông hắn ra.

"Số tài khoản ngân hàng."

Nam nhân cười một chút, đọc ra một chuỗi con số.

Tạ Lục Dữ lấy điện thoại ra, điều khiển ngón tay.

"Được rồi."

Hắn giương mắt, đưa lịch sử giao dịch cho đối phương xem.

Nam nhân kia liền cúi đầu xem điện thoại, xem xem tiền đã chuyển tới chưa.

Tạ Lục Dữ đột nhiên nói.

"Anh có biết là tôi vừa mới ghi âm lại không?"

Người kia vội vã xem thử tiền có gửi đến không, theo bản năng hỏi ngược lại.

"Cái gì?"

Tạ Lục Dữ đưa lịch sử giao dịch chuyển khoản ra, nói tiếp.

"Anh có biết, hai thứ này là gì không?"

Không chờ người kia trả lời, hắn nhanh chóng nói ra.

"Chứng cứ phạm tội, thứ có thể khiến anh phải vào tù mười mấy năm."

Tạ Lục Dữ để điện thoại lại vào trong túi, không để ý tới người kia trợn mắt há mồm.

"Hiện tại người bắt được nhược điểm của anh là tôi, từ nay về sau, nếu tôi ở đâu đó hoặc lúc nào đó nghe được những chuyện tương tự như thế này, mặc kệ là có phải các anh làm hay không, tôi sẽ mang luật sư tới kiện anh."

Người kia vội vàng.

"Anh đây không phải là làm khó người khác hay sao? Chúng tôi còn phải ——"

Tạ Lục Dữ mất kiên nhẫn cắt ngang lời của anh ta.

"Cái này tôi mặc kệ, các anh làm theo lời tôi, đừng lại xuất hiện trước mặt tôi nữa, coi chừng tôi kiện các anh tội tống tiền."

Hắn liền nói xong xoay người rời đi.

Tạ Lục Dữ mấy năm nay gặp không ít những chuyện như này, cho dù Phan Tiểu Thành đã nói đó là bình thường và muốn giải quyết bằng tiền, Tạ Lục Dữ cũng chưa bao giờ cúi đầu, Phan Tiểu Thành có vài lần đã gạt hắn lấy tiền đi mua lại tin của hắn, Tạ Lục Dữ biết liền tức giận.

Tạ Lục Dữ có bao nhiêu huy hoàng, liền từng có bấy nhiêu tuyệt vọng, nhưng vô luận là gian nan như thế nào hắn đều chịu được.

Nhưng đây là lần đầu hắn chịu thua.

Thậm chí không phải vì đó là một tin nóng, chỉ vì một tin tức có vẻ giống thật nhưng lại là giả, mà là nó có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình của Cố Thanh Trì.

Tạ Lục Dữ vuốt đầu Tiểu Li Hoa chui ra từ trong lồng ngực.

"Mày xem đi, sao lại có người xấu như vậy cứ nhất định muốn làm tổn thương em ấy, làm tim em ấy đau đớn."

Một lát sau hắn lại lẩm bẩm lầm bầm nói.

"Mày nói xem, ba mày có phải hay không bởi vì bị người khác làm tổn thương, cho nên mới lãnh đạm, mới, u buồn như vậy?"

Tạ Lục Dữ đã từng thử thăm dò một chút, đương nhiên hắn phát hiện Cố Thanh Trì không đúng lắm, mấy ngày nay vẫn luôn trao đổi cùng bác sĩ chuyên nghiệp, thậm chí hắn đã hẹn bác sĩ tâm lý, nhiều lần muốn đưa Cố Thanh Trì đi khám một chút.

Nhưng có vẻ tình huống dần dần trở nên tốt hơn, Tạ Lục Dữ cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, sợ kích thích đến Cố Thanh Trì, làm mọi thứ trở về như ban đầu.

Cố Thanh Trì mang cho hắn cảm giác giống như một món đồ mỹ nghệ xinh đẹp được làm bằng thủy tinh, chỉ cần không cẩn thận một chút liền vỡ vụn.

Tiểu Li Hoa không ngừng dậm chân muốn xuống dưới.

Tạ Lục Dữ liền buông nó xuống.

"Không nói mấy cái này nữa, nói cái gì vui vẻ đi, ba mày đã ly hôn rồi, thật tốt, tuệ nhãn thức tỉnh nhìn ra tra nam."

Một lát sau Tạ Lục Dữ đột nhiên nói thêm một câu.

"Cái tên Trình Khắc gì kia, thoạt nhìn liền biết là không được, hình tượng nhìn như nam phụ trong mấy bộ phim tình cảm ấy."

Hắn cúi đầu vừa lúc đối mắt với Tiểu Li Hoa.

"Mày không nói lời nào, tao coi như mày đồng ý đấy."

Tiểu Li Hoa nghiêng đầu 'meo' một tiếng.