Hạ Đại Sơn đã sớm có kế hoạch, lúc trước bởi vì Yên quốc bắt đầu nội chiến, bọn họ bất đắc dĩ mới tạm thời chạy đến thôn này ở, thật sự muốn sống lâu dài, vẫn phải đi huyện thành.
Hạ Du Du lại hỏi: “Vậy tại sao không có người đi diệt phỉ?”
Hạ Đại Sơn than thở: “Sao lại không có? Bùi tướng công không phải đi rồi sao? Nhưng mà đám sơn phỉ này thật sự rất khó đối phó, nghe nói phần lớn không phải người Yên Quốc ta, mà là kẻ đào ngũ của Tề quốc, mò tới núi Yên Tề dựng trại đóng quân. Bọn chúng không dám đi huyện thành Vũ Dương, là bởi vì huyện Vũ Dương có vệ binh bảo vệ, nhưng ta nghĩ, nếu Yến quốc cứ loạn như thế này, sơn phỉ tới Vũ Dương huyện cũng là chuyện sớm muộn.”
Trận chiến tranh này là từ phía Bắc bắt đầu, mà núi Yên Tề nằm ở phía Nam của lãnh thổ Yên quốc. So với người khác, cha Hạ đã tính là nhìn xa trông rộng rồi, vừa nghe thấy tiếng gió, đã bắt đầu đưa bọn họ chạy về phía Nam. Đến bây giờ, thời gian cũng chỉ qua hai tháng...
Hạ Du Du im lặng.
Trong nguyên tác không hề miêu tả chi tiết thời kỳ chiến loạn, bởi vì câu chuyện bắt đầu đã là tám năm sau, nội chiến xảy ra của quân vương đời trước đã kết thúc, nam chính và nam phụ mới có lòng dạ tranh giành ghen tuông vì nữ chính.
Giả sử nội chiến này ít nhất kéo dài một năm, không cần đến ba tháng, Vũ Dương huyện cũng sẽ thất thủ.
Đến lúc đó thật sự là địa ngục trần gian.
Bá tánh vì giữ mạng, chỉ có thể tranh nhau chạy lên núi!
Cho nên, việc gấp lúc này, nhất định phải nghĩ cách tránh khỏi chiến loạn.
Ví dụ, trước tiên xây cho mình một nơi trú ẩn trên núi?
“Đại muội, muội đang nghĩ gì thế?”
Hạ Đại Sơn thấy nàng ngơ ngác, không hiểu hỏi: “Bị dọa rồi?”
“Không. Chỉ là đang nghĩ, lỡ như chiến loạn kéo dài nửa năm một năm, vậy chúng ta đi Vũ Dương thành cũng không phải là vô ích sao? Đại ca, ngươi có nghĩ qua, vào núi tránh nạn?”
“Vào núi tránh nạn?”
Nghe thấy lời của Hạ Du Du, trên mặt Hạ Đại Sơn không hề kinh ngạc: “Trước đây thúc thúc đã nói qua điều này, nhưng không phải muội không muốn lên núi sao?”
Hạ Du Du: “Bây giờ muốn rồi.”
Hạ Đại Sơn lắc đầu, vẻ mặt do dự: “Nhưng mà đại muội, muội cũng biết đó, núi Yên Tề đó nguy hiểm bao nhiêu...”
Nghe thấy lời này, Hạ Du Du đã hiểu ý của hắn ta rồi, cũng không miễn cưỡng thuyết phục, chỉ nói: “Không sao, ta chỉ tùy ý nói chút thôi.”
“Ừm ừm”
Hạ Đại Sơn không hỏi thêm nữa.
Hai người trở về nhà Hạ Du Du.
Tiểu Yên Nhiên chạy từ phòng củi ra, vốn dĩ muốn nói với Hạ Du Du cơm đã nấu xong rồi, lúc thấy Hạ Đại Sơn, dừng chân lại, chạy về phòng củi.
Hạ Đại Sơn thấy thế, cười một tiếng: “Con nhóc này còn biết sợ ta nữa!”
Hạ Du Du không nói gì, đi vào phòng củi.
Thịt heo ướp nửa ngày, mùi vị đã bớt tanh rồi.
Cơm cũng nấu xong, rửa đậu que và cà tím, thì có thể xào đồ ăn.
Bởi vì có Hạ Đại Sơn, Tiểu Yên Nhiên không dám nói chuyện, chỉ im lặng đi theo phía sau Hạ Du Du, nghe nàng sai bảo, rửa rau nhóm lửa, còn ôm đệ đệ, dạy cậu bé làm sao thêm củi.
Lúc này Hạ Đại Sơn đang tò mò tài nấu ăn của Hạ Du Du.
Thấy nàng dùng đao lưu loát như vậy, cũng không nhịn được ngạc nhiên.
“Đại muội, hồi xưa lúc ở nhà, không phải thúc thúc đều không cho muội xuống bếp sao? Muội học nấu ăn chỗ nào thế?”