Sau khi ướp thịt, Hạ Du Du kêu hai tỷ đệ canh lửa, mình lại ra ngoài một chuyến, đi đến nhà Hạ Đại Sơn.
Hạ Đại Sơn đang ở trong sân nhỏ bào gỗ, thấy nàng qua đây, lập tức phủi tay dơ, cười hỏi: “Đại muội sao lại đến đây?”
Hạ Du Du: “Ta muốn lấy một ít rau ở chỗ ca ca.”
“Rau? Đại muội, muội đang nhóm lửa nấu cơm?” Gương mặt Hạ Đại Sơn tràn đầy sự ngạc nhiên.
Hạ Du Du gật đầu: “Đang làm, hôm nay lên trấn mua không ít đồ.”
Nàng nói đến đây, ngược lại đã quên, phải nên mời Hạ đại ca một bữa cơm.
Dừng một chút, nàng hỏi: “Hay là, đợi chút đại ca cũng qua chỗ ta ăn?”
Hạ Đại Sơn: “!!!”
Có tài đức gì!
Đến cả thúc thúc còn chưa ăn được cơm do chính tay con gái làm!
“Được!”
Hạ Đại Sơn vui đến nổi ngay cả gỗ cũng không bào nữa, chỉ hỏi Hạ Du Du muốn rau gì, bây giờ đi hái cho nàng.
Triệu thị ở sau cánh cửa nghe thấy, tức đến nỗi mũi cũng lệch.
Trong lòng không biết có cảm giác gì, cảm thấy bây giờ Hạ Du Du hoàn toàn không coi tẩu tẩu nàng ta ra gì, ăn cơm chỉ kêu Hạ Đại Sơn, ngay cả hỏi nàng ta một câu cũng không có!
Đều là người ngoài đến, Hạ Đại Sơn lại không hề lạ lẫm với Cam Dương thôn. Không chỉ như thế, còn bởi vì nguyên do là thợ mộc, quan hệ với các thôn dân cũng không tệ .
Hạ Du Du không biết mình muốn rau gì.
Hạ Đại Sơn lập tức dẫn nàng đi vườn rau xem, mặc nàng lựa chọn, chọn xong rồi hắn ta sẽ hỏi mua chủ của vườn rau, dưới tình huống bình thường, đưa vài văn tiền, đã có thể mua được không ít loại rồi.
Hơn nữa, chủng loại rau nhiều hơn so với tưởng tượng của Hạ Du Du.
Trừ đậu bắp, rau hẹ, cần tây, củ cải ra, còn có đậu que và cà tím.
Hạ Đại Sơn nói với nàng: “Trong nhà muội không có hầm ngầm, không thể lấy nhiều rau như vậy được. Nếu không mấy ngày sẽ hư hết, lãng phí lương thực lắm.”
Hạ Du Du nghĩ thấy cũng đúng, thế giới này không có tủ lạnh!
Cuối cùng cũng cầm một nắm đậu que, cần tây và rau hẹ về.
Đưa cho chủ nhà Trương bà bà hai văn tiền, bà cười không khép được miệng rồi, nói với Hạ Du Du: “Bùi nương tử muốn rau gì, lần sau ta cũng có thể đưa đến nhà ngươi.”
Đối với bá tánh bình thường không làm việc mà nói, có thể bán mấy cọng rau, có thu nhập bên ngoài, đã vô cùng không tồi rồi, cho nên Trương bà bà vô cùng nhiệt tình với hai huynh muội Hạ Đại Sơn.
Sau khi Hạ Du Du đáp một tiếng, đi về với Hạ Đại Sơn.
Trên đường, nàng lại hỏi Hạ Đại Sơn: “Hình như trong thôn không có mấy người trẻ tuổi, vì sao vậy?”
Hạ Đại Sơn: “Còn có thể vì sao? Đều chạy ra ngoài rồi! Muội xem, Cam Dương thôn nằm sát núi Yên Tề, không biết lúc nào sơn phỉ đánh xuống rồi. Đến lúc đó, thôn dân trong thôn ai có thể may mắn tránh được? Người trẻ tuổi muốn chạy, già một chút chạy không nổi, cũng không nỡ bỏ nhà và ruộng của mình, nên ở lại.”
Thật ra núi Yên Tề thật sự không nhỏ, hơn nữa không chỉ có một con đường từ Cam Dương thôn lên núi. Ít nhất có mười mấy đường lên núi, phân bố bốn phương tám hướng. Sơn phỉ đi xuống từ chỗ nào, trước giờ đều không xác định. Điều duy nhất biết được là, một khi bọn chúng xuống núi, bá tánh thành trấn dưới núi đều phải chịu khổ.
“So với những thôn khác, Cam Dương thôn vẫn còn mấy chục hộ người, cũng tính nhiều rồi. Chúng ta cũng sẽ không ở đây quá lâu, đợi qua một đoạn thời gian, ca ca sẽ đưa các ngươi đi Vũ Dương huyện.”