Vốn dĩ thôn dân của thôn Cam Dương không nhiều, vừa nghe được tin tức này, ngoại trừ nam nhân ra ngoài làm việc, cơ bản đều đi đến cửa thôn, không có mấy người sẽ chú ý tới chuyện nàng ta mang theo tiểu Yên Nhiên rời đi từ một cái cửa khác của thôn.
Tính toán của Triệu thị rất tốt.
Chẳng qua là nàng ta không nghĩ tới, tiểu Yên Nhiên đã thỏa hiệp lại đột nhiên vùng dậy.
Vào lúc nàng ta sắp bước ra khỏi bậc cửa của phòng chứa củi, cô bé từ phía sau dùng sức đụng nàng ta một cái.
Cái đụng đó, đụng nàng ta ra khỏi phòng chứa củi, bao tải xách trong tay cũng rơi xuống.
Còn chưa đợi Triệu thị phản ứng, tiểu Yên Nhiên đã nhào tới lần nữa.
Lần này, trong tay cô bé cầm mảnh vỡ của cái vò sứ bị bể lúc nãy, dùng sức đâm về phía cổ của Triệu thị!
Triệu thị nâng cánh tay lên đỡ, né được một cú trí mạng.
Nhưng mảnh vỡ của cái vò vẫn làm cánh tay nàng ta bị thương, đau nhức truyền tới, không ngừng chảy máu...
"A...Thật là đau! Đồ hèn hạ nhà ngươi, lại dám làm ta bị thương!"
Triệu thị che vết thương kêu to, vùng người dậy, lật tiểu Yên Nhiên nhào trên người mình xuống đất, nắm lấy dây thừng rơi ở trên đất quàng vào cổ của tiểu Yên Nhiên.
Tiểu Yên Nhiên vội vàng né tránh.
Vào lúc Triệu thị lại muốn ép tới gần, cô bé từ trong túi áo móc ra một cây gậy nhỏ được mài nhọn, hưng hăng đâm về phía bắp đùi của Triệu thị!
"A!!!"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Đúng lúc bị thôn dân đi ngang qua nhìn thấy, hoảng sợ xông vào hỏi: "Đây là sao?"
"Máu...Thật là nhiều máu! Mau...mau đi gọi đại phu cứu ta! Nha đầu chết tiệt này muốn giết ta!"
Đau nhức truyền tới từ trên đùi cùng với máu tươi chảy ra khiến cho Triệu thị vô cùng hoảng sợ, cũng không để ý chuyện thôn dân phát hiện mình làm chuyện xấu, vội vàng cầu cứu mạng.
Thôn dân thấy vậy, còn chờ gì nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi người.
Mà vào giờ phút này, tiểu Yên Nhiên cũng bị tiếng thét chói tai của Triệu thị dọa ngây người trong chớp mắt.
Nhưng rất nhanh, cô bé bừng tỉnh, lăn một vòng thả đệ đệ trong bao tải ra, ôm chạy vào phòng phía đông...
Đợi đến khi đám người Hạ Du Du nghe tin mà tới.
Thấy chỉ có Triệu thị đau đến sắc mặt nhợt nhạt nằm trên đất...
"Tướng công, cứu ta!"
Triệu thị run rẩy đưa tay về phía Hạ Đại Sơn.
Hạ Đại Sơn bước nhanh tiến lên dìu nàng ta dậy: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Triệu thị chỉ phòng phía đông, oán hận nói: "Là nha đầu ngu ngốc chết tiệt kia, ta có ý tốt mang đồ tới cho nó ăn, nó lại muốn giết ta! Hu hu hu...tướng công, chàng phải làm chủ cho ta ! Thật là đau...mau đại phu đâu? Mau gọi đại phu tới khám cho ta một chút!"
"Tiểu lang trung ở đây!"
Có người đẩy Cát Tử Hành ra.
Cát Tử Hành vội kiểm tra vết thương của Triệu thị, phát hiện cây gậy nhỏ kia đâm cũng không phải là rất sâu, liền nói: "Không phải vấn đề lớn, lấy cây gậy ra, bôi thuốc cầm máu là được."
Cũng may lúc nào hắn ta cũng mang theo thuốc, kêu Hạ Đại Sơn giúp giữ Triệu thị, rút ta cây gậy cho Triệu thị ngay tại chỗ, rồi cầm máu.
Triệu thị đau đến chân run rẩy, nhưng cuối cùng cũng trở lại bình thường, lại bắt đầu gào khóc kêu Hạ Đại Sơn làm chủ cho mình.
Hạ Đại Sơn rất tức giận.
Hắn ta cũng không nghĩ tới hai đứa cháu ngoại hời của đại muội tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, sau khi sắp xếp cho Triệu thị ở một bên, liền muốn đi đạp chốt cửa kéo người ra trừng phạt.