Editor: acedia
"Cu mèo, nhóc định làm gì?" Mũi Husky phì phì, mắt chó trừng lớn, nhìn nhóc con trước mặt.
Bốn chân nhỏ của Đàm Nhiên tiếp đất, đứng lên trả lời: "Trong căn biệt thự này, mi đến chỗ nào cũng được hả?"
"Không phải đâu!" Nói đến đây, Husky có chút đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, "Người ở đây, đều sợ ta ó!"
Chó ngốc, người hầu nào sợ mi đâu, mà là sợ chủ nhân mi kìa.
Đàm Nhiên hiển nhiên sẽ không nói lời này cho Husky biết.
Trong đầu con chó ngáo này toàn "xương", hẳn sẽ không hiểu mấy đạo lý này.
Đàm Nhiên bảo: "Vậy là được rồi. Mi dẫn tao đến phòng bếp đi."
"Phòng bếp? Chỗ đó làm gì?" Husky ngoẹo đầu.
"Là chỗ người ta làm xương thịt!"
Đàm Nhiên nói vậy cái, Ngáo liền hiểu ngay.
Nó nâng chân lên chuẩn bị chạy, lại nhìn nhóc con bốn chân ngắn tũn bên cạnh, bèn cúi đầu.
"Cu con, cưỡi lên người ta nè, không thì chỉ bằng chân tay bé tẹo nhà nhóc chắc chắn không đuổi kịp ta!"
Đàm Nhiên không ngờ tới mình vậy mà lại bị một con Husky khinh bỉ.
Cậu nhìn bốn chân mình, cũng cảm thấy không đuổi kịp nó thật.
Thế là mèo con cố gắng bò lên lưng Husky.
"Ngồi vững vào, ta chuẩn bị chạy này."
Thoáng cái "vụt", Husky đã phóng như bay, xém tí khiến bé mèo trên lưng ngã lộn xuống đất.
Đàm Nhiên nhanh tay nhanh mắt nắm giữ lấy vành tai Husky, bấy giờ mới không bị té ngã.
Mà hai tai đen sẫm con con đã bị gió thổi úp xuống.
Rất nhanh Husky đã đứng trước cửa phòng bếp.
"Chỗ này là phòng bếp nhóc bảo ấy hở? Ngửi mùi thấy thơm quá!"
Husky bất giác cười toe toét, nước miếng chảy xuống.
"Ơ, sao Đa Đa lại ngồi xổm trước bếp?" Người hầu dưới bếp thấy Husky, trên mặt nở nụ cười, "Hôm nay tiêu hao nhiều quá, nên giờ đói bụng phỏng?"
Người hầu kia đi vào phòng bếp, lúc ra cầm trong tay một khúc xương.
Cô ấy khom người định cho Husky, lại bị người khác cản lại.
"Tiểu Hoa, hiện tại chưa tới giờ cơm, đừng có đút bậy chó của tiên sinh." Mộ người đàn bà béo ục hô từ bếp ra, "Ngộ nhỡ nó ăn rồi ốm ra đấy, thì mười cô cũng không bồi thường nổi đâu."
"Dì Phương, xương này chẳng phải được làm đồ ăn vặt cho Đa Đa ư?"
Người đàn bà ục ịch lại nói: "Người mới đúng là người mới, đến chút quy củ cũng không hiểu. Tôi bảo không được là không được."
Tiểu Hoa cầm khúc xương, lại nhìn Husky, rồi liếc qua phòng bếp, rơi vào tình thế khó xử.
Một bóng dáng nhỏ nhắn lặng lẽ tụt từ trên lưng Husky xuống.
Cậu nằm bò chỗ cửa nhà bếp, dòm ngó một hồi.
Trong bếp, dì Phương đang múc những khúc xương to cho vào túi ni lông rồi bỏ vào một cái túi.
Mụ làm một loạt hành động vô cùng lưu loát, người trong bếp cứ như không nhìn thấy, ai cũng bận việc của mình.
Ra là thế.
Trong bếp có người lén ăn bớt xương, không cho con chó khờ này ăn, nên nó mới hậm hực.
Mắt mèo đảo quanh, kế đó bốn chân ngắn cấp tốc chạy ra đằng sau.
Văn Chi Vọng nhận được thoại xong, vừa đi xuống tầng một, một bóng dáng trắng muốt liền dừng lại bên chân hắn.
"Meo, meo, meo."
Tiếng mèo nhỏ kêu ngắn mà dồn dập.
Vuốt mèo mềm mại dùng sức lay ống quần Văn Chi Vọng.
"Bé muốn tôi làm gì?" Văn Chi Vọng dừng bước, quản gia đi sau cũng dừng theo.
Mèo con đứng dậy, đi hai bước về một phía rồi ngoảnh đầu lại, đong đưa cái đuôi xù lông, tỏ ý Văn Chi Vọng đuổi theo.
Văn Chi Vọng khẽ nhướng mày, chân dài bước theo.
Tác giả có lời muốn nói: ps: Sao mỗi chương tui càng viết càng dài?