Editor: acedia
Phải, Văn Đa Đa là một con 🐶.
Một con chó lớn màu đen trắng, với đôi mắt mang sắc xanh lam, là chủng loại được biết đến với cái tên vua phá nhà —— Husky.
"Ngao." Văn Đa Đa nhìn về phía Văn Chi Vọng, ra sức vẫy đuôi.
Văn Chi Vọng vươn tay, sờ đầu Văn Đa Đa, kế đó liền nói với vật nhỏ trong ngực: "Hai đứa đều có màu đen trắng, trông giống nhau ra phết."
Đàm Nhiên trầm mặc.
Cậu là tiên nam trong đám mèo, sao có thể giống con Husky ngáo ngơ này được!
Huống chi, ai lại để một con mèo đi dỗ một con Husky vui chứ? Đây là việc người làm ư?
Văn Đa Đa ngốc nghếch ngao ngao hai tiếng với Văn Chi Vọng.
Đều là động vật nên Đàm Nhiên có thể nghe hiểu tiếng kêu của Văn Đa Đa.
"Nhục Cốt Đầu*, Nhục Cốt Đầu, iêm muốn ăn xương."
*Nhục cốt đầu [肉骨头]: là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô (Ngọc Thái Hồ). Nguyên liệu chính là sườn heo, khi làm sườn được rửa sạch, chặt thành từng miếng nhỏ rồi ninh với quế, hồi, hành, gừng và các gia vị khác, thêm chút đường cho đến khi giòn. Sườn heo giòn, thơm và mềm, nước dùng đậm đà, tan trong miệng, vị đậm đà, không xương nhưng cũng hơi ngọt. Làm với sốt Đông Bắc.
Đàm Nhiên ngước mặt mèo lên, liếc mắt nhìn Văn Chi Vọng đầy thương hại.
Thì ra trong mắt con chó khờ này, cũng chỉ là đại diện cho cục xương mà thôi.
Còn là một con chó đần khẩu âm Đông Bắc nữa chứ.
Nhìn dáng người to lớn của Husky, bộ lông trơn mượt, bộ dạng ngu đần thế này, bị trầm cảm là thế đếch nào!
Lang băm hại chết người! Lang băm!
Nhưng Văn Chi Vọng lại không hề hay biết.
Hắn chỉ cho rằng Văn Đa Đa sủa, chứng tỏ là đang nhiệt liệt hoan nghênh bé mèo.
Hắn thả nhóc mèo xuống cạnh Văn Đa Đa, rồi nói với nó: "Về sau Đoàn Đoàn sẽ là một thành viên Văn gia, sau này mày sẽ không còn cô đơn nữa."
Hắn lại vuốt đầu Văn Đa Đa, sau đó chuyển sang xoa nhẹ đầu mèo nhỏ.
Văn Đa Đa lại sủa hai tiếng.
"Nhục Cốt Đầu cho iêm ít thôi! Iêm muốn gặm xương!"
Đàm Nhiên nghe một người một chó ông nói gà bà nói vịt, có phần bất đắc dĩ duỗi măng cụt gãi gãi đầu nhỏ.
Thảm không nỡ nhìn...
Lúc này, quản gia đi tới nói: "Tiên sinh, công ty gọi đến."
Văn Chi Vọng lập tức quay người, rời khỏi vườn sau.
Mắt Văn Đa Đa sáng ngời nhìn Văn Chi Vọng rời đi, ánh sáng trong mắt chó dần ảm đạm.
"Ẳng, Nhục Cốt Đầu đâu? Ngao ngao ngao, iêm muốn gặm xương, hức..."
Tâm tình Văn Đa Đa chợt sa sút.
Đàm Nhiên cảm giác như mình đã phát hiện ra gì đó.
Chẳng nhẽ, do Văn Chi Vọng không cho nó gặm xương dẫn đến Văn Đa Đa bị trầm cảm?
Đàm Nhiên liếm láp vuốt nhỏ, bảo: "Mi, muốn gặm xương à?"
Tai Văn Đa Đa nháy mắt dựng thẳng, tức khắc quay người, cúi đầu nhìn búp bê nhỏ, đuôi vẫy như chong chóng.
"Ngao, nhóc con, có xương hả? À hú!"_____________
đại loại cứ tưởng tượng nó là khúc xương vẫn còn thịt trên đó như này nhé.