Editor: acedia
"Chính là em ấy." Văn Chi Vọng nghiêng người, hỏi Văn phu nhân kế bên, "Mẹ đã vừa lòng chưa?"
Sắc mặt Văn phu nhân cổ quái nhìn Văn Chi Vọng.
"Tiểu Đàm thằng bé... thành niên rồi đúng không?"
Ánh mắt hoài nghi của Văn phu nhân khiến Văn Chi Vọng thấy hơi tổn thương.
Văn Chi Vọng nói: "Đương nhiên."
Chỉ có điều nói thật, hắn cũng chẳng biết rốt cuộc Đoàn Đoàn bao tuổi.
Nhưng nếu Đoàn Đoàn đã tới kỳ phát tình, chứng minh hẳn là cậu không còn nhỏ, chắc đã trưởng thành.
Văn phu nhân lại liếc mắt nhìn Văn Chi Vọng một cái, rồi chợt thở dài.
Bà nói: "Tiểu Đàm thoạt nhìn vừa nhỏ vừa ngoan, mà con đã cả đống tuổi, mẹ thật lòng lo lắng cho con đấy. Thiếu niên như Tiểu Đàm, ngoài kia có hàng tá kẻ thích! Con nói coi con... sao không chủ động chút chứ!"
Văn Chi Vọng "cả đống tuổi", mặt vô biểu tình nhìn Văn phu nhân.
Văn phu nhân xua tay bảo: "Thôi thôi, mẹ mách cho con mấy chiêu. Còn việc con tiếp thu đến đâu..."
Văn phu nhân ý tứ hàm xúc nói tiếp: "Thì phải coi bản thân con."
Văn Chi Vọng không lên tiếng.
Hắn nhìn Đàm Nhiên cách đó không xa, hết sức chăm chú.
Đàm Nhiên đang cầm "chi phí chung" ngồi trong quán cà phê nhân viên trong công ty Văn Chi Vọng, ăn món tráng miệng, uống cà phê một cách ngon lành.
Làm người vẫn là tốt nhất, chí ít có thể ăn vô số món ngon!
Đàm Nhiên xúc một muỗng bánh anh đào đông lạnh, bánh kem chua chua ngọt ngọt, có hơi lạnh, vào miệng là tan.
Dựa theo kế hoạch, cậu chỉ cần ngồi yên đây ăn xong phần bánh kem này liền tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Đàm Nhiên nhìn đĩa bánh ngọt chẳng còn bao nhiêu, chớp chớp mắt.
Không biết tình huống chỗ Văn Chi Vọng ra sao.
Đàm Nhiên không nhịn được khẽ nghiêng đầu.
Một đôi mắt lấp lánh đập vào mắt.
Văn Chi Vọng lập tức thu hồi tầm mắt, khẽ nghiêng người, chặn ánh mắt Văn phu nhân lại.
"Thời gian không còn sớm nữa." Văn Chi Vọng nói, "Con nhớ là hôm nay dì Triệu hẹn mẹ ra ngoài đi dạo phố nhỉ?"
Văn phu nhân vỗ tay cái nói: "May mà con nhắc mẹ, bằng không xém tí nữa mẹ quên béng mất."
"Mẹ nhìn thế thôi." Văn phu nhân vội vàng đi đến cửa công ty, "Đến trễ, dì Triệu của con sẽ lại ca mãi với mẹ."
Văn Chi Vọng đưa mắt nhìn Văn phu nhân rời đi.
Ngay khi hắn quay người, Văn Chi Vọng liền phát hiện dưới chân hắn có thêm một bé Ragdoll.
Nhóc con đang lay quần, muốn trèo lên người hắn.
Văn Chi Vọng duỗi tay bé lên, cậu thuận thế trèo lên vai hắn.
"Nhìn kìa! Vậy mà có mèo dám trèo lên người đại Boss!"
"Bồ nhìn nụ cười trên mặt đại Boss kìa... Tui không biết nên hâm mộ mèo hay Boss đây."
"Nếu đại Boss hay mèo đều là của tôi thì tốt rồi!"
"Cậu nhậu nhiều quá ngu luôn hay gì? Cần cốc đầu cho tỉnh không?"
Văn Chi Vọng không để ý tới âm thanh bàn tán quanh mình.
Nhóc mèo nằm trên vai hắn lúc này cũng chẳng an phận.
Hai chân sau của cậu giẫm lên vai hắn, còn hai chân trước thì đẩy tai hắn.
Mềm mượt, xúc cảm đến từ lông xù xù của đệm thịt không khiến Văn Chi Vọng tức giận.
Mà trái lại hắn có phần tò mò, rốt cuộc Đoàn Đoàn muốn làm gì?
Rất nhanh, động tác kế tiếp của cậu mèo đã trả lời thắc mắc.
Đàm Nhiên không ngừng nỗ lực, cuối cùng chân trước của cậu cũng chạm vào mái tóc đen mềm lộn xộn.
Đàm Nhiên đứng lên đầu Văn Chi Vọng.
Cậu thầm cảm thán, không hổ danh nhà giàu số một, đến tóc cũng dày như vậy.
Sau đó, chân sau cẩn thận từng li từng tí bò về phía trước.
Bụng mèo mềm ấm chạm vào đỉnh đầu Văn Chi Vọng, bé mèo Ragdoll màu xám trắng đang nằm trên đầu hắn.
Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn tứ phía một vòng, kế đó măng cụt mới ấn ấn bả vai Văn Chi Vọng, tuyên bố chủ quyền.
"Úi! Bé mèo kia đáng yêu quá!"
"Có nhóm trộm mèo không? Mời tui đi!"
"Tuy vậy có điều, đó là đỉnh đầu Boss lớn đấy! Mấy bồ nhìn sắc mặt Boss coi, dường như có điểm không thích hợp."
Văn Chi Vọng nghe đám người bên cạnh nói chuyện rầm rì, hắn chau mày nói: "Giờ là thời gian làm việc, im lặng."
Tiếng nghị luận nháy mắt im bặt.
Nhóm nhân viên ở đấy lén nhìn về phía Văn Chi Vọng, mặt lo lắng.
Sếp lớn sẽ không trút giận lên mèo con đấy chứ?
Song Văn Chi Vọng không có làm vậy.
Hắn cứ để nhóc mèo nằm trên đầu, vẻ mặt như thường về văn phòng.
Cùng lúc đó, nét lo lắng trên mặt nhóm nhân viên đã chuyển thành khiếp sợ.
Trời ạ! Thế mà sếp lớn lại để mèo nằm trên đầu cả đường!
Đây chính là kỳ quan trăm năm khó gặp đó!
Trở lại văn phòng, con nhỏ nhảy vài cái, rồi lao từ đầu Văn Chi Vọng xuống, rồi trèo lên bàn.
Văn Chi Vọng nhấc bé con lên, sau đó đặt đặt xuống đùi.
"Giỏi rồi ha? Dám trèo lên đầu tôi hử?" Văn Chi Vọng véo nhẹ mặt mèo nhỏ.
Giây kế tiếp, một thiếu niên ngồi trên đùi hắn.
"Anh nhẹ tay thôi, véo đau cả mặt tôi rồi!" Đàm Nhiên xoa xoa gương mặt phiếm hồng lên án," Sao, hôm nay tôi diễn không tệ chứ?"
Văn Chi Vọng nhìn Đàm Nhiên, đoạn bất đắc dĩ bảo: "Trước tiên cậu đi xuống đã."
"Oke."
Đàm Nhiên lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Cậu biến thành mèo không thể nói chuyện, chỉ khi hóa người mới được.
Thêm vào đó mỗi ngày cậu đều nằm trên đùi Văn Chi Vọng lâu ơi là lâu, nên quên mất trong dạng người thì bất tiện.
Văn Chi Vọng nói: "Em làm tốt lắm..."
"Vậy có được khen thưởng chi không?" Đàm Nhiên hỏi.
Văn Chi Vọng nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của cậu, ý cười hiện lên nơi đáy mắt.
"Có thưởng. Hôm nay cho em thêm một con cá khô nhỏ."
"Chỉ một thôi á?" Đàm Nhiên hơi thất vọng.
Văn Chi Vọng nói: "Vậy hai nhé?"
Đàm Nhiên chần chừ trả lời: "Hai con bọ..."
Văn Chi Vọng nhìn dáng dấp tham lam mà chẳng dám nói, mềm lòng bảo: "Ba con, không thể nhiều hơn. Ăn nhiều em sẽ béo ú."
Đàm Nhiên vô thức nhéo bụng nhỏ của mình: "Thật ra, mèo béo tí mới đáng yêu chứ, nhở?"
Văn Chi Vọng thở dài: "Được rồi, ba con cá khô nhỏ thôi, ăn nhiều không chỉ béo phì, mà còn không tốt cho cơ thể. Vậy đi, tối tôi dùng máy massage đầu cho em nhé, thấy sao?"
Máy massage đầu! Này còn được!
Đã lâu cậu không được hưởng thụ cái cảm giác toẹt vời đến từ máy massage khi xoa đầu rồi!
Hai mắt Đàm Nhiên chợt sáng bừng, đáp ứng ngay tắp lự: "Chốt kèo!!!!"
(❤'艸`❤)