Xuyên Thành Mèo Nhà Giàu Số Một

Chương 14: Phiên ngoại 3




Editor: acedia

"Anh muốn tôi làm gì?" Đàm Nhiên vừa vào phòng Văn Chi Vọng liền lập tức biến thành người.

Văn Chi Vọng nói: "Chuyện giữa tôi với mẹ, em hẳn biết chứ?"

Đàm Nhiên gật đầu.

"Rất đơn giản, em chỉ cần sắm vai "Tiểu Đàm" một thời gian là được." Văn Chi Vọng bảo, "Trùng hợp là em cũng họ Đàm, đúng chứ?"

Đàm Nhiên ngồi trên sô pha màu đen, cậu nghĩ ngợi: "Tôi phải giả bộ bao lâu?"

Văn Chi Vọng đến cạnh cậu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc ngắn mềm mại đen nhánh.

Hắn xoa đầu cậu trai: "Không lâu lắm đâu."

"Nếu em đáp ứng, tôi sẽ không cho em đi triệt sản. Hơn nữa còn có thể cho em một tấm thẻ đen." Văn Chi Vọng đưa cho Đàm Nhiên một tấm thẻ, "Hạn mức bên trong rất cao. Khi tôi làm việc, em có thể ở trong văn phòng hoặc ra ngoài đi dạo, mua đồ. Đánh tiếng với tôi trước, rồi em muốn làm gì cũng được."

Tốt thế à!

Nhưng mà Đàm Nhiên nhìn thẻ đen trong tay Văn Chi Vọng, trong lòng lại có chút do dự.

Cậu nói: "Tiền trong thẻ này dẫu gì cũng là của anh, tôi tùy tiện dùng như thế, không tốt lắm đâu?"

Văn Chi Vọng cười khẽ, chăm chú nhìn mắt thiếu niên.

Hai mắt xanh lam trong veo, có tý hơi nước mỏng.

Văn Chi Vọng đáp lời: "Làm chủ nhân, đương nhiên phải chiều thú cưng của mình thật tốt, đúng không nào?"

"Huống hồ, em còn giúp tôi việc lớn mà gấp như vậy. Chiếc thể này, cũng gián tiếp tương đương với tiền lương của em."

Đàm Nhiên suy tư: "Tuy vậy, nhưng hạn mức thẻ này cao quá."

"Tôi cũng chả muốn đi dạo chơi, anh chỉ cần mua thật nhiều cá khô nhỏ, dùng cái máy massage kia xoa đầu tôi nhiều nhiều là được hà."

Cuối cùng Đàm Nhiên vẫn không nhận thẻ.

Văn Chi Vọng nói: "Thế thì mỗi tháng tôi cho em ít tiền tiêu vặt nhé."

Hắn thấy Đàm Nhiên định nói gì đó, bèn nói tiếp: "Không nhiều lắm đâu. Vả lại bản thân số tiền này vốn tiêu trên người em, Văn Đa Đa cũng có một phần, tôi vẫn luôn cho nó để dành.

Lúc này Đàm Nhiên mới gật đầu: "Vậy được."

"Nếu anh cần hỗ trợ gì khác, cứ nói ra nhá!"

Đời trước Đàm Nhiên chỉ là một thành phần tri thức bình thường, đời này làm mèo được mấy tháng, dù không có sở trường đặc biệt gì hết, nhưng làm mấy việc lặt vặt như bưng trà rót nước vẫn có thể.

Văn Chi Vọng suy nghĩ, rồi hắn ngồi lên bàn giấy cạnh sô pha.

Kế đó hắn nói với Đàm Nhiên: "Qua đây."

Đàm Nhiên đi qua.

Văn Chi Vọng vỗ vỗ đùi mình, đoạn bảo: "Ngồi lên đây..."

Hắn còn chưa dứt lời, Đàm Nhiên đã đặt mông ngồi lên đùi Văn Chi Vọng.

Trên mạng vẫn luôn có cái từ hình dung, là mông mèo mềm vểnh.

Do đó quả 🍑 mượt mà co dãn của Đàm Nhiên được chiếc quần jean trắng bao lấy.

Đàm Nhiên không tự cảm nhận được cơ thể thay đổi lớn bao nhiêu, chỉ thấy ngoại trừ màu mắt biến đổi thì ngũ quan không khác kiếp trước mấy.

Nhưng Văn Chi Vọng lại khác.

Bắp đùi rắn chắc của hắn có thể cảm nhận được một trận mềm mại.

Đàm Nhiên đưa lưng về phía hắn.

Trong đầu Văn Chi Vọng không khỏi nhớ tới ngày đó, cái đuôi lông xù màu xám kia...

Hắn hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ, gian nan nói: "Ý tôi là, em biến về thành mèo, nằm lên trên, là được."

"Hiểu rồi."

Cậu chàng biến mất.

Một chú mèo Ragdoll xám trắng ghé lên đùi hắn.

Nhóc mèo giơ chân trước, gãi gãi tai mình.

Văn Chi Vọng cúi đầu, đối diện vẫn là cặp mắt màu lam trong suốt kia, lộ vẻ vô tội.

Hắn thở dài, rồi vươn tay, bế mèo con lên, đặt lên bàn.

Hắn đứng dậy, lại vào nhà vệ sinh.

Đàm Nhiên nằm trên bàn phe phẩy đuôi.

Chậc, nhà giàu số một đúng là nhiều chuyện.

Lúc nói cậu ngồi lên đùi, khi bảo cậu nằm bò ở trển, giờ lại đặt lên bàn.

Tâm đàn ông như mò kim đáy biển, thật là phiền chết mèo!

---------------

( ̄y▽, ̄)╭