Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 332:




Nguyên Đản bị mắng 6
Lúc ăn cơm, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường liên tục gắp đồ ăn cho Nguyên Đản, để nó ăn nhiều hơn.
Nguyên Đản vùi đầu lùa cơm, nghe Đường Văn Sinh nói ngày mốt họ sẽ quay lại thành phố để đi học, trong lòng nó cảm thấy rất khó chịu.
Dì nhỏ ở cùng một đội, ngày nào cũng có thể gặp, nhưng nếu cha mẹ ra ngoài đi học thì sẽ không được gặp mấy tháng trời.
Còn nó thì sao, lúc nào cũng chạy sang chỗ dì nhỏ mà không lo chăm sóc cha mẹ.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Đản giúp Phong Ánh Nguyệt rửa chén.
“Mẹ, lần này con không biết nghe lời, đáng lẽ con nên ở nhà với cha mẹ nhiều hơn.”
“Con vẫn là một đứa trẻ, có đứa trẻ nào lúc nào cũng nghe lời đâu chứ? Còn nữa, con cũng đâu cố ý.” Phong Ánh Nguyệt xoa tóc nó: “Chờ tới hè, mẹ sẽ trở về. Đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”
Nguyên Đản nghe vậy là vui vẻ ngay: “Chúng ta vẫn ở nhà ngang à?”
“Đến lúc đó phải xem thế nào. Dù sao thì nhà ngang cũng hơi nhỏ, nếu có chỗ ở tốt hơn, có thể chúng ta sẽ chuyển nhà.”
Phong Ánh Nguyệt nói với Nguyên Đản về những có thể sẽ xảy ra, Nguyên Đản nghiêm túc lắng nghe, lúc rửa chân còn hỏi thêm rất nhiều câu hỏi.
Con trẻ đã lớn nên có phòng riêng, không còn ngủ với họ nữa. Lúc Phong Ánh Nguyệt nằm trên giường còn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.
“Đảo qua đảo lại, Nguyên Đản đã lớn vậy rồi.”
“Đúng vậy, càng lớn càng không nghe lời.” Đường Văn Sinh cởi áo ngoài nằm xuống: “Còn nữa, lòng tự trọng lại rất cao, nói với nó mấy câu cũng sợ nó tổn thương.”
“Hôm nay anh nói chuyện vẫn có chừng mực.” Phong Ánh Nguyệt vẫn khen anh mấy câu: “Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên em thấy anh mắng nó, cũng là lần đầu tiên nó khóc trước mặt chúng ta.”
“Do thiếu dạy dỗ đấy.” Đường Văn Sinh lật người nắm lấy tay cô rồi nói tiếp: “Nó đâu có sợ anh. Lúc nó còn nhỏ, anh chỉ cần trừng mắt một cái là nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bây giờ anh có trừng lòi cả mắt thì nó cũng làm như không thấy.”
“Được rồi, anh cũng nói là con lớn rồi mà, lòng tự trọng cao…”
Không chỉ bọn họ, mà mẹ Đường cũng đang nói với cha Đường.
“Tôi còn tưởng hôm nay Nguyên Đản bị đánh rồi chứ.”
“Đánh gì chứ? Nếu con nít đã không nghe lời, dù có đánh nó nó cũng không nghe. Thằng nhóc Nguyên Đản này, có một việc số việc chỉ cần nói một lần, nó sẽ ghi nhớ kỹ càng.”
Cha Đường rất hiểu đứa trẻ đã lớn lên ngay trong tầm mắt mình.
“Ngày mai bà dẫn nó tới thị trấn trên để cạo đầu phải không? Nhớ mua đồ ăn ngon cho nó đấy.”
Mẹ Đường bật cười: “Biết rồi.” Biết mình sắp đi cạo đầu, Nguyên Đản nhìn Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh nhìn thấy sự chờ mong trong mắt nó, anh nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy: “Để con đưa Nguyên Đản đi.”
“Mua bột ngô với bột mì nhé, nhiều một chút.”
Phong Ánh Nguyệt dặn dò.
“Vậy để anh đi xe bò.” Đường Văn Sinh nghĩ họ sắp phải đi, nên định mua vài món đồ cho gia đình.
Xe bò vẫn chưa rời khỏi đội sản xuất mà trên đó đã có vài người ngồi, đều là những người lớn tuổi trong đội đi họp chợ. Đường Văn Sinh thấy họ đang run rẩy đi cùng nhau, thế là anh bèn đỡ họ lên xe.
Dù sao cũng thương Đại Ngưu, có nhiều người cũng muốn lên xe, nhưng Đường Văn Sinh không thể chở hết. May là đội trưởng cũng phải đi công xã, bò nhà ông ấy to khỏe hơn nên có thể chở hết những người còn lại.
Tới thị trấn trên, Đường Văn Sinh gửi xe bò ở nhà người quen rồi dẫn Nguyên Đản đi cạo đầu trước.
Bọn họ đi sớm, tiệm cắt tóc mới có một khách là một ông chú, sau khi ông chú đó cạo đầu xong là đến Nguyên Đản.
Bây giờ Nguyên Đản đã không còn là đứa trẻ bị ép tới phát khóc nữa. Nó ngoan ngoãn để thợ cắt tóc cạo đầu mình. Rất nhanh, cái đầu nhỏ của nó đã trọc lóc.
Đường Văn Sinh trả tiền, anh giơ tay xoa xoa cái đầu trọc nhỏ: “Cũng khá đấy.”
Nguyên Đản gãi cái đầu trọc của mình, cảm thấy không thoải mái lắm.
Đường Văn Sinh đội chiếc mũ mà anh đội khi ra ngoài cho nó: “Trời hơi lạnh, đừng để bị cóng.”
Nguyên Đản cười hì hì, tiến lại gần anh, nắm lấy tay anh như đang ỷ lại.
Bàn tay nhỏ của nó hơi lạnh, Đường Văn Sinh túm lấy, Nguyên Đản lập tức cười ha ha. Đường Văn Sinh nghe vậy, cũng nhếch miệng cười. Đúng lúc có người quen bước tới bắt chuyện, Đường Văn Sinh vẫn không buông tay ra mà đẩy Nguyên Đản về phía trước: “Gọi chú đi.”
“Chú.”
Nguyên Đản nghiêm túc gọi một tiếng.
Người quen mỉm cười xoa cái đầu trọc nhỏ của nó: “Đã lớn thế này rồi.”
“Đúng vậy, chẳng mấy chốc mà trưởng thành.”
Đường Văn Sinh trò chuyện mấy câu với người nọ, sau đó dẫn Nguyên Đản đi mua đồ.
“Mẹ dặn mình mua bột ngô và bột mì, còn phải mua nhiều một chút.”
Sợ anh quên, Nguyên Đản còn nhắc.
“Được rồi.”
Đường Văn Sinh nhìn trái nhìn phải, rồi đưa Nguyên Đản đi mua một đôi giày giải phóng trước. Nếu là mấy năm trước, rất khó để mua những đôi giày giải phóng, phải có phiếu mới mua được. Nhưng bây giờ nguồn hàng đã nhiều hơn, để mua những thứ này chỉ cần có tiền chứ không cần phiếu nữa.