Nguyên Đản bị mắng 5
Chị dâu hai Đường vui vẻ gật đầu: “Chúng ta đâu có đi thăm em gái, chúng ta chỉ đi xem đồ ăn của nhà họ có tốt hay không thôi.”
“Phải phải.”
Vì thế bọn họ cùng đi tới mảnh đất trồng rau của nhà họ Chương.
Chương Thục Phân mở cửa ra, cầm theo cái rổ định tới mảnh đất trồng rau để hái cải trắng, kết quả là thấy hai vợ chồng chị dâu hai Đường.
Chương Thục Phân còn chưa kịp chào hỏi thì hai người họ đã quay đầu chạy mất, rất nhanh đã biến mất tăm.
“Này này…”
Cô ấy vội vàng trở về nói với cha mẹ.
Chương Nam Tuyền nén cười nhìn Đường Văn Tuệ.
“Chắc là lo cho em đấy.”
Đường Văn Tuệ cũng dở khóc dở cười.
Mẹ Chương nói: “Vậy thì về thăm đi, dù sao chúng ta cũng ở chung một đội, cũng không quan trọng việc ba ngày mới được về nhà. Nam Tuyền, con cầm mấy món đồ đã chuẩn bị trước rồi về nhà với Văn Tuệ đi.”
“Đúng vậy, về thăm nhà đi. Cha vừa mới phát hiện có hai người đang đứng ở sườn núi đối diện, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là hai vợ chồng Văn Sinh đấy.”
Cha Chương nén cười nói.
Vì thế hai vợ chồng sắp xếp một lúc rồi về nhà họ Đường.
Anh hai Đường và Đường Văn Sinh đang đứng ở cửa nhà trên nói về Đường Văn Tuệ, trông thấy hai vợ chồng son đi vào cổng, hai người đứng sững tại chỗ.
Cho đến khi Đường Văn Tuệ gọi: “Anh hai, anh ba.”
“Ây da! Văn Tuệ về rồi!”
Anh hai Đường nói, sau đó gọi tất cả mọi người ra. Mẹ Đường nắm lấy tay Đường Văn Tuệ kéo vào bên trong, chị dâu hai Đường và Phong Ánh Nguyệt đứng hai bên trái phải đi theo sau Đường Văn Tuệ.
“Nam Tuyền, ngồi đi.”
Cha Đường, Đường Văn Sinh và những người còn lại cười tủm tỉm đón tiếp Chương Nam Tuyền.
Sau khi thím ba Đường và bác cả gái được Nguyên Đản chạy tới thông báo, họ cũng tới thăm Đường Văn Tuệ.
Mặc dù gả đi không xa, nhưng họ vẫn muốn xem khí sắc của Đường Văn Tuệ.
Đường Văn Tuệ được vây xung quanh, phải liên tục nói rằng mình rất ổn, nhưng dường như mọi người nghe không chán, vẫn hỏi thăm dồn dập.
Giữa trưa, cả gia đình cũng ở lại ăn cơm. Phong Ánh Nguyệt đứng bếp, chị dâu hai Đường và những người khác làm trợ lý, rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên bàn.
Chương Nam Tuyền bị rót rượu, buổi chiều được anh hai Đường đưa về nhà họ Chương.
Chương Thục Phân chờ người nhà họ Đường đi cả rồi mới nói với Đường Văn Tuệ: “Lần này họ yên tâm rồi phải không?”
Đường Văn Tuệ nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy.” Nguyên Đản thấy không thoải mái khi trong nhà không còn Đường Văn Tuệ nên chạy tới nhà họ Chương. Người nhà họ Chương rất tốt với nó, còn thu dọn một căn phòng để nó có thể ở đó vào buổi tối.
Cũng may là Nguyên Đản sợ về nhà sẽ bị đánh nên cứ chạng vạng mỗi ngày là sẽ về nhà, cứ liên tục vài ngày như vậy.
Cha Đường chắp tay sau lưng đứng ở cổng, thấy nó xuất hiện từ chỗ ngã rẽ, ông lớn tiếng: “Còn không nhanh lên!”
Nguyên Đản vội bước nhanh hơn.
Đi tới trước mặt cha Đường.
Chị dâu hai Đường vừa cho bò ăn xong đã nhìn Nguyên Đản đang ngoan ngoãn đi theo sau cha Đường về nhà.
“Mấy ngày nay con cứ tới đó làm gì?”
Đường Văn Sinh cũng bước ra.
Nguyên Đản cảm thấy không ổn nên thành thật nói: “Con, con đi thăm dì nhỏ.”
“Một ngày thăm ba lần à? Sáng sớm đã không thấy đâu, mãi tới lúc trời tối rồi mới chịu về nhà phải không?”
Đường Văn Sinh lạnh lùng mắng.
Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường đang ở trong bếp, nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
Trẻ con ăn uống rất tốn kém, bây giờ lượng cơm mà Nguyên Đản ăn đã nhiều hơn lúc trước. Tuy nhà họ Chương thân thiết với nhà họ nhưng thức ăn ở nhà người ta cũng chỉ có nhiêu đó. Nguyên Đản nhớ dì nhỏ, tới đó chơi hai ngày, người lớn thấy không có vấn đề gì, nhưng Nguyên Đản lại thường xuyên qua đó, thế nên cha Đường và Đường Văn Sinh rất tức giận.
Buổi chiều, hai cha con đã nghĩ khi nào Nguyên Đản trở về, họ phải dạy dỗ nó một trận mới được.
Thế nên mới có tình huống như bây giờ.
Hai vợ chồng anh hai Đường vốn mềm lòng nên Đường Văn Sinh và cha Đường đã nói họ đừng xen vào chuyện này.
Thấy Nguyên Đản tội nghiệp đứng trong sân, bị hai người họ la mắng liên tục, anh hai Đường và chị dâu hai Đường rất đau lòng.
Khi Nguyên Đản sắp rơi nước mắt, chị dâu hai Đường nhịn không được mà nói: “Nguyên Đản đã biết sai rồi, hơn nữa đâu phải nó chỉ ăn không đâu. Hôm trước con còn thấy nó phụ giúp chuyện củi lửa nữa đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, lần sau chúng ta qua đó mà không ăn cơm là được.” Anh hai Đường cũng khuyên nhủ.
Nguyên Đản sụt sịt nói: “Bác trai, thím gái, cháu sai rồi.”
Cha Đường chắp tay sau lưng không nói câu nào.
Đường Văn Sinh cũng chắp tay sau lưng, nhìn Nguyên Đản chằm chằm: “Đồ ăn ở nhà dượng ngon lắm à?”
“... Cũng được, không ngon bằng mẹ làm.”
“Vậy tại sao lúc nào con cũng qua đó vậy?”
Đường Văn Sinh lại hỏi.
Nguyên Đản gục đầu xuống: “Con muốn thăm dì.”
“Thăm dì thì được. Nguyên Đản, con không phải là con nít mấy tuổi đầu, phải biết chừng mực. Được rồi, con phải ghi nhớ những lời cha và ông nội dậy hôm nay. Từ nay về sau, qua đó thì được nhưng phải nhìn trời, đừng có đợi tới tối mới về, nhớ chưa?”
“Dạ nhớ.”
Nguyên Đản vội vàng gật đầu.