Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 48: Ánh nắng trước giông bão.




Sau hôm đó được ba tháng, khoảng thời gian này Hạ Nhược Vũ luôn theo sát Tô Liên để y khỏi chạy đi tìm tên

Trọng Đình kia.

Mà lạ ha, sao tự dưng cậu ấy lại đi tìm tên đó làm gì? Hạ Nhược Vũ luôn tìm mọi cách, mọi thủ đoạn đề ngăn cho hai người này có không gian riêng. Đến cả đêm khuya y cũng túc trực trước cửa phòng.

Đến cái mức mà Duật Vân phải đi đến phòng Tô Liên để xách cổ y về là có thể hiểu rồi.

" Tiểu Vũ, ngươi đêm hôm không ngủ lại đi canh gì ở chỗ hắn. Rình mò gì vậy?"

Hắn đưa y lên trước mặt hỏi chuyện. Hạ Nhược Vũ lầm lừ khè khè với hắn. Gào lên toán loạn.

"Mi hiểu cái gì mà nói chứ hả!! Ta canh đôi gian phu d.âm phu kia tình tứ đêm hôm chứ sao nữa! Tô Liên của ta bé nhỏ ngây thơ như vậy làm gì mà có chuyện lại bị tên gian xảo đó xíu giục được! Nhất định có vấn đề mà!" Hạ Nhược Vũ quơ cào loạn xạ, Duật Vân đưa y ra xa rồi nhìn y với ánh mắt khinh bỉ.

"Ngươi có biết rằng bổn vương có thể nghe ngươi nói ở dạng này không?" Hắn nhếch mày lên trêu chọc.

Đây là hành động của Duật Vân mối khi muốn trêu chọc Hạ Nhược Vũ. Y không biết ai có bị giống y không nhưng mà y là không chịu nổi cái kiểu này của hắn.

" Hể? Nghe thấy? Nhưng ta đầu có kêu tiếng người?" Hạ Nhược Vũ há mồm ngơ ngác nhìn hắn. Duật Vân vấn

hung thu treu tiep.

Y nhảy khỏi tay hắn, biến lại hình người rồi hỏi: " Ngươi nghe hiểu ta nói lúc ở dạng mèo sao? Thật không?"

Đùa chứ để hắn nghe thấy thì chẳng phải y mà nói xấu hắn hắn cũng nghe thấy sao? Như này chết y rồi.

"Chữ " mưu mô" viết hết lên mặt ngươi rồi kìa." Duật Vân chọc nhẹ vào trán Hạ Nhược Vũ. Hắn bật cười nhìn mèo con đang bày mưu tính kế trước mặt.

" Tầm bậy! Ta không có! Nói chung lag ngươi có nghe được hay không?" Hạ Nhược Vũ che trán lại, y gắt giọng hỏi lại. Ánh mắt còn lườm quýt đe dọa hắn.

" Như ngươi nghĩ thôi. Ta không nói đâu." Duật Vân chắp tay phía sau rồi rời đi, còn không quên vác theo mèo nhà hắn về phòng.

"Này, nói nghe coi! Tên kia, cứ giấu diếm hoài vậy hả?" Y bị vác lên vai, tay chân đập loạn xạ lên người hắn.



" Im, trời khuya rồi. Để người khác nghỉ ngơi." Hắn vỗ hai phát vào mông Hạ Nhược Vũ. Y bị hắn quát, im lặng theo hắn về phòng.

Và mọi người nghĩ sao? Hôm nay anh nhà có được ôm vợ hay không? Đương nhiên là có rồi. Nhưng trước đó...

Ban đầu khi về phòng, Hạ Nhược Vũ đã: " Cút ra ngoài ngủ ngay!" Gối cùng tấm chăn mỏng được y ném vào mặt hắn. Sau đó đóng cửa rầm một phát.

Hắn nhìn tấm chăn trên tay, bật cười mấy tiếng rồi quay đi.

" Ngươi còn cười! Ta nhốt ngươi ở ngoài cả đêm luôn cho mà xem!" Hạ Nhược Vũ đứng sau cánh cửa nghe lén.

Duật Vân vậy mà không cầy xin y cho vào. Kế hoạch dụ dỗ hắn thất bại.

Lại nhìn về phía giường ngủ. Y nhìn thấy như cái chăn êm kia, cái gối to đang mời gọi y lại nằm lên nó. Hạ Nhược Vũ ngáp vài cái, cởi giày với ngoại bào ra rồi leo lên giường ngủ.

Duật Vân đứng trên nóc nhà, Lâm Miên bên cạnh móc ra chum rượu nhỏ cùng mấy miếng cá khô nhắm rượu.

" Ngươi hiểu ý ta đấy."

Cả hai cùng ngồi thưởng rượu ngắm cảnh. Đêm nay trời quang đãng, vầng trăng sáng chiếu xuống mặt đất xanh sáng. Tán lá cây len lỏi ánh trăng sáng, cảnh đêm nay thật đẹp.

Canh hai đã đến. Tiếng trống mấy hồi vang lên trong khung cảnh yên bình này, có hai bóng người ngồi trên nóc nhà uống rượu.

Sau khi hết canh hai, Duật Vân rời khỏi bữa nhậu. Hắn phủi lạ y phục rồi ném cho Lâm Miên miếng ngọc bội đôi.

" Cái này tặng ngươi và Vu Tình. Nhớ chăm sóc đệ đệ ta cho tốt nghe chưa?" Lâm Miên cầm miếng ngọc trên tay, hắn nắm chặt rồi nói một câu cảm ơn với Duật Vân.

Cả hai cùng rời tiệc. Về lại nơi có người mình thương đang ngủ say.

Chỉ riêng việc Duật Vân phải cạy khóa cửa sổ là ngoại lệ.

"Vương phủ này là của ta, tại sao ta lại làm những điều vô lý này được nhỉ?" Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này. Có hôm cạy nóc nhà, hồm cạy cửa chính đẻ chui vô trong nắm ôm Hạ Nhược Vũ ngủ.

Không biết từ lúc nào mà hắn đã muốn dính lại gần cái mùi của Hạ Nhược Vũ rồi. Nó cuốn hút đến say mê khiến hắn điên đảo. Nhiều lần muốn đề y ra nhưng bản thân lại phải kiềm chế thật giỏi để y không nghĩ hắn là sở khanh.



Cạch.

Duật Vân nhẹ nhàng mở cửa. Hắn ló nhẹ đầu vào trong rồi rụt lại, xác định không có ai mới dám nhảy vô

Hắn cởi bỏ ngoại vào toàn mùi rượu ra, thêm đôi giày cao kia nữa. Xon xuôi mới đi về phía giường y nằm xuống.

" Tên Duật Vân, ai cho ngươi chạm vào ta." Hạ Nhược Vũ nửa mơ nửa tỉnh nói, Duật Vân bật cười rồi ôm y từ sau lưng đáp.

" Ta cho ta, bởi vì ngươi là của ra."

" Tên lắm chuyện."

Đêm hôm đó thật yên bình, như mùa hè với bao tình yêu, bao gian khổ rồi sẽ chạy đến sau cơn nắng ấm ban hè.

Rồi khi gian khổ qua đi, ánh nắng sẽ lại tiếp tục sưởi ấm trái tim ta.

….

Tại chỗ nào đó.

" Ngươi nghĩ nhiều thật đấy, tiểu Vũ làm gì mà biết được địa điểm này của ta được chứ?" Tô Liên nhấp một chén trà nóng, Trọng Đình vẫn im lặng nghe cậu nói chuyện. Hắn như cục đã thô, không biết đến cảm xúc này là gì.

" Thần y, ngài nghĩ xem ta có thể khỏi hoàn toàn căn bệnh này không?"

" Có thể, nếu như ngươi làm theo ta hướng dẫn." Trọng Đình vẫn nghiêm nghị ngồi viết đơn thuốc hắn tự chế.

" Hahaha, vậy sao? Ta cứ nghĩ nó sẽ là vô phương chứ chữa chứ nhỉ?"

Cậu nói, hắn vẫn lặng im nghe. Lâu lâu sẽ đáp lại vài lời cho cậu vui.

Một đêm thanh vắng, bao cung bậc cảm xúc lẫn lộn hòa vào màn đêm tối. Người vui, người buồn, người lạc lõng....

Rồi sẽ có lúc họ tìm thấy tình yêu của mình thôi.