Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 47: Ta thề!!




Tô Liên giật mình quay qua nhìn Hạ Nhược Vũ. Mặt cậu ngơ ngác vẫn chưa thể hiểu gì.

Giờ mới nghĩ lại, cái cảnh này nó quen quen. Sao mà nó cứ kiểu gì ấy nhỉ?

"Ngươi thấy giống không? Cái lần đầu ngươi biến thành hình người xong té lên người bổn vương ấy." Duật Vân đi lại vỗ vai Hạ Nhược Vũ hứng thú.

Nó làm hắn nhớ tới cái ngày hắn dụ dỗ tiểu miêu ngốc vào tròng. Ổi thật hoài niệm.

" Thì ra đây là cái nhìn của Lâm Miên lúc đó sao?" Hạ Nhược Vũ đờ mặt nhìn cả hai người kia. Tô Liên thì ngại quá, đứng dậy bị vấp tà y phục rồi tế xuống.

"Á!"

" Coi ching!" Trong Dinh dinh ngoi day do cau nhung muon roi, To Lien te nhao xuong cung dau vao dau Trong

Dinh. Dau goi chong xuong khe ho hai chan cua han ma dap.

Ôi chú chim nhỏ bị cục đá đập phải. Kêu lên thảm thiết người nghe.

"Aa!" Tiếng hót đầy thảm thương của Trọng Đình vang lên trong phòng. Duật Vân lấy tay che mắt Hạ Nhược Vũ để y không học theo cái thói của Tô Liên mà hành hạ hắn.

" Ai ui, dan han lam bang da hay gi ma cung vay. Choang het da ta roi" To Lien ngoi thang day, tay chong bung

han dung len.

Trọng Đình nằm xụi lơ ở đó. Hình như đau quá nên ngất mất rồi. Tô Liên thì vẫn ngơ ngác nhìn hắn.

" Tiểu Vũ, Duật vương. Hai người đến rồi sao? Có biết hắn bị gì không?"

Đây là hình ảnh thanh niên gây ra tội ác tày trời vẫn thản nhiên hỏi chuyện như không có gì.

" Thật là đau đớn." Tự dưng Duật Vân lại đứng khép cái chân hắn lại, ánh mắt đau thương chằm chằm vào người dưới đất.

" Nhu nay roi thi lam sao ma lam an duc nua. Chat dia?" Ha Nhuc Vu nhech may nhin han. Tu dung Duat Van



lạnh sống lưng khiến da gà hắn nổi hết lên.

"Ngươi không nên nói như vậy. Hắn là thần y đấy, sẽ có cách cứu vẫn thôi."

Tô Liên nghe bọn họ nói mà chẳng hiểu gì, cậu ngơ ngác nghiêng đầu đầy thắc mắc.

" C6 gi la sao?"

Hạ Nhược Vũ cảm thấy thật bất lực. Sao tên này có thể ngây thơ đến như vậy được nhỉ?

Trọng Đình ngất tại chỗ mà không ai quan tâm. Ba người lôi nhau ra một góc đề nói chuyện.

"Duật Vân, tên đó thật sự là thần y mà ngươi nói không vậy?" Hạ Nhược Vũ kéo cổ áo của Duật Vân lại hỏi.

" Là người đó, ta gặp hắn trước đây rồi."

Tô Liên cũng gật đầu phụ họa. Cậu nói: " Ta cũng đồng ý. Hắn đã nhận ra bệnh của ta và còn nói mấy cái bệnh vặt trong người đó."

Hạ Nhược Vũ vẫn còn nghi ngờ tên đang nằm ngoài kia. Y cứ thấy kì kì ở chỗ nào đấy, cứ như tên này sẽ lấy đi thứ gì của y vậy.

Ánh mắt y vô tình liếc qua nhìn Tô Liên đang ngồi ở đó suy ngẫm.

Rồi ba người thì thầm thêm một chút rồi thống nhất.

" Vậy nhé, giờ ta sẽ canh phòng nghiêm ngặt tên đó mỗi khi hắn chuẩn bệnh cho Tô Liên. Hắn mà làm gì quá

dang ta se can han."

Hai người đồng tình rồi đi ra đánh cho tên kia tỉnh dậy.

" Ê dậy, dậy ngay coi." Y tát vài cái lên mặt Trọng Đình. Nhưng hình như vẫn không chịu dậy, không biết Hạ Nhược Vũ nghĩ ra cái gì mà nhếch mép cười.

Y đứng lên, nhấc chân lên cao ngay tại vị trí chính giữa hai chân hắn. Duật Vân hình như biết được ý định của y, hắn đi lại kéo y ra xa rồi quở trách.



" Đừng, chừa cho hắn đường lui đi. Đừng sát sinh vô tội." Duật Vân chậc chậc vài cái, hắn thầm cảm thán bản thân mình thật nhân từ.

" Sao lại cản ta chi?" Hạ Nhược Vũ quay qua nhìn hắn. Y muốn giúp hắn nhanh tỉnh lại thôi mà?

" Sao vậy, ngươi tính làm gì sao?" Tô Liên đứng lên, chuẩn bị làm tư thế giống với y.

" Đừng, đừng làm như vậy. Các ngươi đều là nam nhân, phải biết chỗ đó quý đến như nào chứ?" Miệng một đắng, tâm môt nẻo.

" Mau tỉnh lại đi tên ngu, sắp chết đến nơi rồi kìa."

Và đúng như mong muốn của Duật Vân, Trọng Đình đã có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn ngơ ngác nhìn cảnh trước mặt.

Sau con mat cham cham vao han.

" Có chuyện gì vậy? Rồi tại sao lại tụ tập ở đây? Ta nhớ mình đang..."

Trọng Đình liên tưởng lại quá khứ. Rồi lai tự ôm chỗ đó của mình tái mét mặt lại.

" Các ngươi tính làm gì? Đừng có mà manh động!" Trọng Đình sợ hãi lùi lại vài bước.

Hạ Nhược Vũ thoát khỏi tay Duật Vân, y đi lại bàn trà rồi rót trà uống.

"Bọn ta bàn xong rồi, tính gọi ngươi dậy nhưng hình như không cần."

Trọng Đình đứng lên, hắn loạng choạng đi lại bàn trà ngồi xuống. Khó khăn nói.

" Vây tin rồi chứ? Giờ có thể chữa bệnh được chưa?"

" Ừm hứm, ngươi có thể. Nhưng ta sẽ giám sát ngươi khi khám, vì đầu thể biết ngươi tính giở trò gì được?"

"Xằng bậy! Ta có lòng tự trọng của ta! Làm gì có chuyện sẽ làm ra chuyện bẩn thỉu vậy được!"

" Ta mà làm, ta thể với trời sẽ liếm sạch đất ở vương phủ các ngươi!" Hắn đưa ba ngón tay chắp lại thề với trời. Ba người kia coi như tạm tin tưởng, cùng ngồi xem Trọng Đình chữa bệnh.