Thiếu Đế đến Cam Tuyền cung, giọng nói the thé của đại thái giám Triệu Đồng từ xa xa truyền đến.
Mấy cung nữ canh giữ trước cửa điện lập tức có chút kinh hoảng thất thố, hai đại cung nữ đưa mắt liếc nhìn nhau, một người vội vàng nghênh đón, người còn lại bước nhanh vào nội điện bẩm báo Thái hậu Triệu Cơ.
Đến khi Doanh Chính bước vào, trong điện sớm đã được dọn dẹp gọn gàng, Triệu Cơ cũng ăn mặc chỉnh tề, thản nhiên ngồi ở nơi đó thưởng thức trà.
Nhìn thấy thiếu niên với dáng người mảnh khảnh, dáng vẻ uy nghiêm sải bước đi tới, ý cười bất giác hiện lên trên mặt.
Ả đưa tay mời Doanh Chính: “Chính nhi, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.”
Doanh Chính thỉnh an, theo lời ngồi xuống, ân cần hỏi ả: “Sáng nay mẫu hậu nói thân thể không khoẻ, Cô ở Cần Chính điện phê duyệt tấu chương cũng lo trong lòng, đặc biệt mời hai vị thái y đến xem mẫu hậu một chút.”
Thái y tiến lên, mở hòm thuốc ra, lấy khăn gối bắt mạch trải trên bàn.
Sắc mặt Thái hậu Triệu Cơ có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn đưa tay ra.
“Có lẽ là mấy ngày nay nổi giông gió, Ai gia luôn ngủ không được ngon, hơi đau đầu, bây giờ đã khá hơn nhiều.”
Thái y bắt mạch xong, cũng nói là không có gì đáng ngại, kê đơn mấy thang thuốc an thần là được.
“Vậy trẫm yên tâm rồi.” Thiếu Đế gật gật đầu, mỉm cười, tầm mắt rơi vào một nội thị đang cúi đầu ở bên cạnh, thái giám kia có màu da cực trắng, mặt mày lộ ra nhìn qua cũng rất đẹp, Doanh Chính nhìn thêm mấy lần.
“Một khoảng thời gian không tới, cung của mẫu hậu có thêm không ít gương mặt mới.” Thiếu Đế như có điều suy nghĩ.
Triệu Cơ nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, trong lòng kinh hãi bèn giải thích: “Gần đây hậu cung có một số cung nữ thái giám lớn tuổi xuất cung, người của Ai gia đều là những ma ma thái giám đã ở trong cung lâu. Bọn họ xuất cung rồi, lỗ hổng cũng nhiều, Ai gia vốn cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy. Nội vụ phủ lo liệu, chọn ra mấy cung nữ xinh đẹp chỉnh tề muốn đưa tới đây, thế nên cũng tùy bọn họ.”
Ả ta nói vài câu qua loa, lại vội vàng chuyển đề tài.
“Trái lại Chính nhi, mấy cung nữ thông phòng lúc trước mà mẫu hậu đã chọn cho con có hài lòng không?” Thái hậu Triệu Cơ cầm tay Doanh Chính, vỗ vỗ nhẹ, “Nếu không thích, mẫu hậu lại chọn cho con mấy cung nữ xinh đẹp một lần nữa.”
Doanh Chính nhíu mày, lạnh giọng: “Tạm được, mẫu hậu không cần hao tổn tâm tư vì chuyện này nữa.”
Triệu Cơ che miệng cười, ngón trỏ gõ nhẹ lên trán hắn: “Làm sao vẫn không khai khiếu như vậy, thôi thôi, đây cũng mới bắt đầu thôi, còn một tháng nữa. Mẫu hậu còn chờ con mau chóng lập Vương hậu, nối dõi cho hoàng thất.”
Thái hậu Triệu Cơ thuận miệng nói vài câu, lại nhắc tới ứng cử viên Vương Hậu mà ả chọn lựa, Thiếu Đế lẳng lặng nghe trong chốc lát, vẻ mặt không cảm xúc, rút tay lại, ngắt lời của ả.
“Mẫu hậu bảo trọng thân thể, Cô còn có việc xin cáo lui trước, ngày khác lại tới thỉnh an mẫu hậu.”
–
Một ngày của Lạc Thù trôi qua cũng không dễ dàng gì.
Từ lúc sáng sớm hầu hạ Thiếu Đế và rời đi, liền có một đại cung nữ tự xưng là quản sự của Hàm Dương cung đến đây, sai khiến Lạc Thù.
Nàng ta dẫn Lạc Thù tới nơi đó, ở bên cạnh chỉ vào nàng nói: “Ngươi mới đến Hàm Dương cung, có điều không biết, Thiếu Đế thích ở một mình, cho nên cung nữ thái giám hầu hạ trong điện luôn rất ít. Có khi tiếng chuông reo cách quá xa sẽ nghe không rõ, ngươi càng phải cẩn thận, lúc nào cũng đợi lệnh.”
Đại cung nữ Thu Nguyệt thoạt nhìn có vẻ là người rất nghiêm túc và có trách nhiệm, nói rõ mọi chuyện một cách tỉ mỉ, Lạc Thù kiên nhẫn lắng nghe, cảm kích gật đầu, nàng cũng đâu chỉ là mới đến Hàm Dương cung.
Lúc này có thể có cung nữ giống như Thu Nguyệt chỉ điểm, thật là may mắn.
Tiểu cung nữ lắng nghe rất nghiêm túc, Thu Nguyệt cũng nói càng hăng say, nàng ta chỉ vào giá sách được sắp xếp ngay ngắn bên tường: “Thiếu Đế đôi khi buổi chiều sẽ đọc sách ở bên này, ngươi nhớ kỹ, lúc này nếu không phải Thiếu Đế phân phó, thì tuyệt đối không thể vượt qua một bước này.”
Nàng ta chỉ xuống dưới chân có một khe nứt khá là dễ chú ý trên viên gạch xanh.