Đại cung nữ Thu Nguyệt nhìn bốn bề vắng lặng, hỏi Lạc Thù: “Ngươi có thấy bội kiếm treo trên tường không?”
Lạc Thù gật đầu, nàng đã sớm chú ý tới.
Thanh kiếm kia hẳn là bội kiếm của các vị Tần Vương ngày xưa, tên là Lộc Lô kiếm, dưới thời Tần Chiêu Tương vương đã từng chém chết danh tướng Bạch Khởi, là bảo kiếm từng thật sự khai đao uống máu, cho dù giấu trong vỏ, cũng khó che giấu sự sắc bén.
Thu Nguyệt như là hồi tưởng lại chuyện gì đó không tốt, sắc mặt hơi trắng bệch, dần bình tĩnh lại mới nói: “Thiếu Đế tuy còn trẻ nhưng chuyên cần luyện võ, thiên phú dị bẩm, vô cùng mạnh mẽ. Từng có thái giám không tuân theo mệnh lệnh của Thiếu Đế, lại không biết nói gì chọc giận Thiếu Đế.”
“Ta đã tận mắt thấy hắn bị trảm ở đây.”
Vết nứt trên gạch xanh, chính là Doanh Chính lúc nổi giận cầm kiếm bổ xuống.
Tiểu cung nữ Lạc Thù tuyệt đối không nghĩ tới câu chuyện phía sau vết nứt này, nàng lấy làm kinh hãi, liên tục lui về sau mấy bước để tránh xa hơn.
Lạc Thù yên tĩnh trong chốc lát, tâm tình vẫn phức tạp.
Mặc dù biết rõ nơi này là Tần triều, hoàn toàn khác với thời đại của nàng, nhưng khi thật sự rất gần, nghe được, thấy được vẫn có chút không thích ứng.
Thu Nguyệt tựa như vẫn còn đang sợ hãi, không còn tâm tình chỉ dạy Lạc Thù nữa, dặn dò nàng: “Trông canh giờ Thiếu Đế cũng sắp trở về rồi, ngươi đi tắm rửa chuẩn bị trước đi, những chuyện khác ta sẽ dạy ngươi sau, chỉ mong ngươi nhớ kỹ lời ta nói, cẩn thận một chút.”
“Được, ta cảm tạ lòng tốt của tỷ tỷ.” Tiểu cung nữ miễn cưỡng cười cười, đợi Thu Nguyệt rời đi, liền đi chuẩn bị chuyện thị tẩm buổi tối.
Lúc Doanh Chính hồi cung, Lạc Thù còn đang tắm rửa trong nhĩ phòng, trong tẩm điện chỉ có hai nội thị ở một bên cúi đầu chờ lệnh.
Lúc đi ngang qua gian ngoài, bước chân Thiếu Đế thoáng dừng lại một chút.
Đại thái giám Triệu Đồng nhìn theo, thấy chỗ mới có thêm chiếc trường kỷ kia, sau tấm bình phong còn có một số quần áo của cung nữ.
Ông khom người nói với Doanh Chính: “Vương thượng, giường nhỏ ở gian ngoài là nơi ngủ của cung nữ thông phòng mới được thêm người, thuận tiện gác đêm.”
“Trẫm biết.” Thiếu Đế phất tay ra hiệu cho Triệu Đồng lui ra.
Vòng qua bình phong, có thể nhìn bao quát toàn cảnh gian ngoài, nơi tiểu cung nữ ở, rất đơn giản, ngoại trừ một cái rương dùng để chứa quần áo ra, cũng không có bày biện gì khác.
Doanh Chính nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt va vào một dải vải lụa rơi xuống ở giữa rương và góc tường.
Loại vải lụa mỏng manh này dễ dàng viết mực, lại nhẹ hơn rất nhiều so với thẻ tre, chỉ là giá cả tương đối cao, dân chúng bình thường không dùng nổi, chỉ có một ít thế gia đại tộc có điều kiện dùng loại vải này vẽ tranh hoặc là sao chép.
Đột nhiên xuất hiện ở chỗ một cung nữ nho nhỏ, chẳng trách Tần Vương có tâm bệnh đa nghi lại tái phát.
Thiếu niên mặt không chút thay đổi, rút ra một thanh phối kiếm khác khá nhỏ mang theo bên người, dùng mũi kiếm dùng sức vẩy lên một cái, khi chiếc dải lụa bay lên không trung mới đưa tay nắm nó vào lòng bàn tay.
Hắn đánh giá qua, cởi bỏ sợi dây da bò quấn ở phía trên, mở tấm lụa ra.
Một vài bức hoạ của nam nữ hoan ái dây dưa cùng một chỗ hiện ra trước mặt hắn.
Tấm dải lụa ước chừng dài nửa trượng, trong đó có vẽ trọn vẹn hai mươi bức tư thế đẹp đẽ của nam nữ h//oan á//i, bức đầu tiên từ bên trái sang phải chính là tư thế ngồi trên người hắn trong đêm đầu tiên của tiểu cung nữ thông phòng thị tẩm.
Lại nhìn về phía bên phải, tư thế một nữ tử quỳ rạp trên giường, nam tử ở phía sau lưng, còn có cả tư thế nam tử ngồi, nữ tử nâng ngực bao bọc lấy d//ương v//ật của nam tử.
“D//âm hoạ.” Thiếu Đế nhìn lướt qua rồi ném sang một bên, trong lòng hắn đại khái cũng biết rõ đây là tranh vẽ các tư thế giường chiếu mà cung nữ thông phòng dùng để chỉ dạy đế vương chứ không phải như hắn nghĩ.
Hắn mất hứng xoay người định rời đi, chợt nhìn thấy tiểu cung nữ chẳng biết từ khi nào đã đứng cách hắn vài bước, nàng có vẻ như vừa mới tắm rửa xong, da thịt trắng hồng trơn mịn, có chút sợ hãi co rúm người nhìn bội kiếm trong tay hắn.
——
Lạc Thù: Cúi người nhặt không được sao? Cứ phải rút kiếm. QAQ
Thiếu Đế: Không được.