Tiểu cung nữ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nàng thoạt nhìn có chút câu nệ, cẩn thận ngồi ở trên đùi gần đầu gối của thiếu niên, nửa phần không dám vượt quá quy củ, sau đó dùng cặp mắt đẹp đẽ kia lặng lẽ quan sát quả anh đào đỏ tươi trong tay Thiếu Đế.
“Vương thượng, đây là anh đào sao?” Nàng giống như không có gì để nói.
Thiếu Đế dừng một chút, nhìn nàng một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Hàm đào.”
Hắn sửa lại nàng.
Ở triều đại này có rất nhiều tên gọi khác nhau cho quả anh đào, Lạc Thù theo bản năng ảo não nhăn mũi một cái.
Thiếu niên cụp mắt nhìn nàng, thần sắc không rõ, chợt khẽ cười một cái, lại nhét một quả anh đào vào trong miệng nàng, tiểu cung nữ cắn một cái, chất lỏng đỏ nhạt lập tức tràn ra giữa môi.
“Ngọt không?” Thiếu Đế hỏi.
Không đợi Lạc Thù trả lời, thiếu niên đã dùng đôi bàn tay to lớn thon dài mà khớp xương rõ ràng kia giữ chặt cằm nàng, cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở răng môi nàng, xâm lược càn quét bên trong.
Hắn hôn rất cường thế, quả anh đào nho nhỏ kia đã biến mất trong miệng của ai đó, chỉ còn lại một đôi thiế niên ôm hôn nhau trên bàn án, dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ chạm rỗng.
Hơi thở nóng rực đan xen, trong mùa hạ vốn nóng bức càng như tia lửa đốt cháy lá cây khô.
Từ nhỏ đến lớn.
Lại dần dần mất đi khống chế, lửa cháy lan tràn cả thảo nguyên.
Tiểu cung nữ vẫn còn chút lý trí, đỏ mặt đẩy hắn: “Vương thượng, đừng ở đây nữa.”
Cung nhân hầu hạ trong điện đã sớm lui xuống từ khi hắn tới, biết rõ thiếu nữ lo lắng chính là việc này, nhưng Thiếu Đế vẫn có ý xấu không giải thích, chỉ nói: “Không sao.”
Tay hắn chạm lên bụng dưới của nàng, sau đó vuốt lên trên, cuối cùng dọc theo eo nàng đẩy chiếc hạ sam đơn bạc ra, để lộ cặp v//ú tròn trịa trắng nõn mềm mại.
Bầu trời bên ngoài sáng rõ, ánh sáng chiếu lên da thịt trắng mịn của tiểu cung nữ, còn sáng bóng như trân châu.
Bàn tay to của thiếu niên vòng từ dưới lên trên mạnh mẽ xoa nắn chơi đùa trong lòng bàn tay mấy lần, Lạc Thù cũng hơi bị đau, bầu v//ú trắng nõn có mấy vết ngón tay hồng nhạt.
Thật đẹp đẽ.
Hắn khẽ cười, thần sắc càng phấn khởi, trong xương cốt tựa hồ có vật gì đó không rõ đang nhảy nhót.
Tay chỉ muốn không ngừng ra sức xoa bóp, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng rưng rưng nước mắt ngồi trên người hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng tay lại bởi vì tì//nh d//ục lôi cuốn mà yếu ớt buông thõng xuống.
Bàn tay nhỏ gầy mềm mại đẩy vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lại bởi vì hắn dùng đầu gối ấn mạnh vào hạt nhuỵ mẫn cảm giữa hai chân mà yếu ớt trượt xuống bụng dưới của hắn.
Trong lúc sắp trượt sang một bên, Thiếu Đế đã khống chế được cổ tay nàng một cách chuẩn xác.
Hắn nắm lấy tay nàng, lần đến giữa hai chân nàng, thấp giọng như thể hoang mang khó hiểu hỏi nàng: “Sao lại nhiều nước như vậy?”
Lạc Thù cắn môi, xấu hổ vô cùng.
Rõ ràng hắn đã hiểu từ lâu, ngoại trừ lần đầu tiên ra, nàng luôn bị hắn dẫn dắt.
Nhưng cái người này lại cực kỳ xấu xa, thích nhất là dùng những câu hỏi như vậy để có lời giải thích từ người gọi là cung nữ thông phòng, sau đó nhìn chằm chằm vẻ e lệ trên mặt nàng, d//ương v//ật ấn vào huyệt mềm của nàng đều không ngoại lệ bởi vậy mà càng cư//ơng cứng phình to hơn.
Nhưng nàng không thể không trả lời.
“Bẩm Vương thượng, đó… đó là bởi vì nô tỳ nổi phản ứng sinh lý, có thể để nam nữ ho//an á//i trơn tru hơn…” Nàng cân nhắc, thầm nghĩ những từ ngữ dễ nghe, đứt quãng giải thích dưới thân của hắn.
Sau đó người nọ hiểu rõ a một tiếng, điệu bộ căn bản không giống như đã nghiêm túc nghe, chỉ là nhìn chằm chằm vào vệt nước màu đỏ nhạt trên môi nàng, dưới thân đỡ d//ương v//ật thô dài hung hăng va chạm vào â//m h//ộ mềm mại khít chặt của nàng.
Chỉ một cái đã thúc vào đến chỗ sâu nhất, tiểu cung nữ bị va chạm kêu lên một tiếng, hắn thật sự chưa từng dạo đầu, Lạc Thù vươn tay ra sau bám lấy mép bàn muốn chống đỡ thân mình, nhưng nam nhân càng lúc càng hưng phấn mỗi một lần đều đâm vào sâu hơn khiến cho cánh tay nàng trở nên vô lực.